Bạn đang đọc Vương Phi Nàng Thật Biến Thái: Chương 8: NHẬN THẤY
Nàng đeo lại mặt nạ hất mát tóc bay bay rồi phi thân lên nóc nhà biến mất, bên nóc nhà đối diện hắn cười lớn rồi cũng phủi tay bay đi mất. Đến phòng, nàng đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng, bước vào nàng thay cái bộ đồ nhà lao xấu xí này thay vào đó là một bộ y phục nữ nhi màu xanh ngọc theo đó là chiếc áo choàng có của cô cô nàng, đeo thanh kiếm bên hông nàng vội ôm lấy hỏa hồ bước tời cửa phòng nhìn lại căn phòng đã gắn liền với mình mấy thàng liền. Nàng cũng không chần chừ nữa thực hiện ước mơ ngao du thiên hạ là điều nàng mơ ước. Và tìm lại chính thân phận của mình….
Nhưng nàng tính cũng không bằng trời tính mọi chuyện đã được sắp đặt, vừa mở cánh cửa trước mặt nàng là Vương gia hắn vội đi tới chụp lấy đôi vai nhỏ của nàng rồi đóng sầm cửa lại. Ánh mắt hắn nhìn nàng có chút hoảng hốt có chút hi vọng, tất nhiên nàng chẳn hiểu gì cả.
“Ngươi là ai, ngươi từ đâu đến, tại sao ngươi lại biết hoa lily, tại sao ngươi lại có chiếc khuyên tai đó?”
“Ngươi muốn biết?”
“Đúng ta muốn biết”
“Được, ta tên thật là Hàn Thu Thủy, ta không thuộc thế giới này ta là người của thế kỉ 21, hoa lily là loại hoa ta thích nó cũng chính là loại hoa tượng trưng cho tính cách của ta, còn chiếc khuyên tai là quà mà người ta yêu đã tặng…..”
Một vòng tay ôm lấy nàng ấp lắm cảm giác quen thuộc “ý ngươi sàm sở ta” một chân nàng co lên ơi Hàn Thiên ôm lấy phần dưới trông khó coi vô cùng rồi hắn ngất đi.
“Ê ngươi sao rồi tỉnh lại đi đừng chết nhá” nàng chỉ chỉ vào vai hắn thấy hắn không động đậy nàng phát hoảng, vội đỡ hắn lên giường rồi cho hắn uống đan dược rồi ra bàn ngồi uống trà chờ hắn tỉnh dậy nàng vuốt ve tiểu hồ li, mỗi ngày nàng đều luyện đan dược cho hỏa hồ nên chẳn bao lâu nữa nó sẽ thú cưỡi của nàng cũng như sủng vật mà nàng cưng chìu nhất. Ngồi chờ hắn nên nàng cũng khá mệt nên đã gục trên bàn.
Nàng tỉnh dậy thì thấy mình trên giường còn cái tên Vương gia đó thì đang nhìn mình ngủ Hắn nhìn đến nổi nàng thoáng đỏ mặt, sao hắn nhìn mình dữ vậy nên vội đưa tay lên mặt kiễm tra.
“Ngươi là tên rãnh rỗi mặt nạ…. hả mặt nạ ta đâu sao ngươi dám đụng vô đồ của ta ai cho ngươi tháo ra…. Hồ ly cắn cắn chết hắn cho taaaaa”
Nàng gào thét ‘ôi màng nhĩ của tớ’ hỏa hồ xù lông phóng tới chỗ hắn ngồi rồi cho hắn một cái dấu răng trên cổ. Hàn Thiên cũng không chịu nổi phải hét lớn.
“Nàng thiệt quá đáng tại sao không cho ta ngắm người ta yêu chứ”
“Ngươi nói cái gì?”
….Hắn bị ngất vì nọc độc của hỏa hồ lần 2….
Nàng ngồi nhìn hắn cũng thương tình cũng vừa thắc mắc câu nói của hắn lúc nãy nên thôi đành cho hắn uống đan dược vậy khi nào nói rõ ràng giết hắn cũng chẳn muộn. “Thật là bực mình tại sao ngươi lâu quá không tỉnh dậy hả dậy đi nhanh lên ta còn phải đi tung hoành giang hồ nữa”. Vừa nói dứt câu thì có một cánh tay ôm nàng vào lòng.
“Đừng giãy dụa nữa ta nhớ nàng lắm”
“Ngươi bị cái gì vậy ta với ngươi không quen biết thì nhớ gì mà nhớ thần kinh à”
“Thu Thủy nàng quên Tề Thanh rồi sao?”
“……Ngươi là….”
“Đúng ta đây ta đã xuyên không sau khi đã chết ở thế kỉ 21, và yêu nàng thêm một kiếp nữa”
“Chàng là chàng thật sao???”
Hắn gật đầu chắc nịt, hai người khóc cũng có cười cũng có hạnh phúc cũng có…tất cả những cung bật của cảm xúc họ có đủ. Hàn Thiên ôm nàng trong cánh tay rắn chắc của mình, nụ cười ấy đã rất lâu rồi không một ai thấy, hạnh phúc của Hàn Thiên chỉ có thể là nàng mới có thể cho hắn được.
Nàng thiếp đi trong lòng hắn, hắn say sưa ngắm nhìn nàng trong cơn mê ngủ. Hắn gục trên giường bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ đêm nay có hai người, họ cùng đập chung một nhịp tim nụ cười ấy 2 con người “Các con tìm lại được hạnh phúc của mình và đây sẽ là kiếp nạn mà các con sẽ phải bước qua ta chúc hai con may mắn” vẫn giọng nói ấy rất ấm áp rất ôn nhu.