Bạn đang đọc Vương Phi Nàng Thật Biến Thái: Chương 12: ÂM MƯU CỦA THÁI HOÀNG THÁI HẬU
“Người phải làm chủ cho nhi thần, nhi thần bị ả đánh đến chảy máu” Sang phi nũng nịu khi được Thái Hoàng Thái Hậu đến thăm .
“Được rồi ra sẽ giúp con lấy lại tất cả” một nụ cười tà lúc nào cũng muốn nhắm về phía Hứa Linh
Nàng có bao giờ sợ cái gì nàng không chọc người ta chết khiếp thôi chứ còn lâu ai mới có khả năng đó. Trong cung của Thái Hoàng Thái Hậu ….
“Nhi thần tham kiến người” Hàn Thiên được Thái Hoàng Thái Hậu mời đến có việc riêng về Sang phi, thật sự không thích nàng ta cho lắm nhưng vì là lời mời của Thái Hoàng Thái Hậu nên Hàn Thiên không thề không đi. Tất nhiên với khả năng sử dụng lực phi thân không thể ai giỏi hơn thì nàng cũng lén đi xem để coi hai người họ âm thầm chuyện gì mà Thái Hoàng Thái Hậu mời gấp.
“Con không được giam ái phi vào lãnh cung thả nàng ra ngay, dù gì thì nàng cũng chăm sóc ta nên ta không muốn nhìn nàng bị tống vào lãnh cung” Thái Hoàng Thái Hậu dùng mọi thứ trên đời ví dụ như chuyện vợ chồng không được đối sử tệ với nhau, không được vì Linh phi mà bỏ bê Sang phi….. ‘vô số kể’……
“Nhi thần…..”
“Nhi thần tham kiến Thái Hoàng Thái Hậu chúc Thái Hoàng Thái Hậu trẻ mãi” ‘sao tỉ nịnh dữ vậy’
“Vương gia người cũng nên tha cho Sang phi đi thần thiếp thấy chuyện hạ xuân dược cho Vương gia cũng là chuyện mà các phi thần thường bị thất sủng hay làm mà” Hứa Linh đi tới gần Hàn Thiên vừa nói vừa nheo mắt cử chỉ đáng yêu vô cùng, một phần cũng là cố ý chọc tức cái mụ ngồi trên kia.
“Nếu nàng đã nói vậy thì ta sẽ nghe theo” hiểu ý Hứa linh chàng đồng ý ngay đáp lại cái nheo mắt là một cái ôm eo, bị Hàn Thiên kéo lại gần nàng thoáng ngượng bên trên cũng có vài tiếng ho cảnh báo nhưng chàng không quan tâm cứ thế càng xiết eo nàng lại gần mình hơn.
Hai người xin phép lui ra được một lúc thì Thái Hoàng Thái Hậu hất đổ chén trà mà nô tì mang tới “Hứa Linh sẽ có ngày Thái Hoàng Thái Hậu ta đây sẽ cho ngươi thế nào là phép tắc”. Thái Hoàng Thái Hậu tức đến sôi gan nhưng không thể nào đụng tới người của Vương gia, trong triều đình dưới Hoàng đế kia chỉ có Vương gia nên chẳn ai dám hó hé nữa lời.
“Tới nay các ngươi hành động cho ta”giọng nói sắt bén kế bên thì là một nụ cười độc ác.
…Đêm đến…
“Hứa linh đi ngủ nào” Hàn Thiên níu lấy cái váy ngủ của nàng nũng nịu như vòi kẹo.
“Ta đánh chàng đó đừng có mà dê xòm ta” nàng giựt lại cái váy rồi lên giường ngủ không thèm đến xỉa tới lời của Hàn Thiên nói. Tức quá cũng không biết làm gì tuy ngủ chung giường nhưng không được ôm đã vậy còn vị chắn gối nữa khiến chàng tức lắm.
“Ta dặn chàng dù có chuyện gì cũng đừng ra mặt sau này ta sẽ khó hành động”
Trong hoàng cung chìm vào giấc ngủ, Mê Hồn Hương lan tỏa vào không gian “Nàng…” một ngón tay được đặt lên miệng Hàn Thiên, chàng biết ý cũng không nói gì chỉ thừa nước đục thả câu quay người vào Hứa Linh ôm nàng cứng ngắc.
…Một tên hắc y nhân bước vào vác nàng trên vai rồi bay đi mất. Hàn Thiên ngồi dậy cười thầm “Để xem nàng xoay sở như thế nào” nói rồi chàng cũng phi thân theo tên hắc y nhân bay đi.
Đến một doanh trại “Ái chà chúng muốn nàng làm quân kỹ sao”. Tên hắc y nhân bỏ nàng trong một căn phòng. Hắn có ý đồi bại với nàng nhưng nàng vẫn nằm im như không hay biết khiến ai kia trên nóc nhà đang tức điên lên “Ngươi dám đụng tới nàng trong khi ta chưa được đụng tới thật là tức quá” nhưng nghe lời dặn của Hứa Linh dù có chuyện gì cũng không được lộ diện khiến chàng ức chế hơn nữa. Đang suy nghĩ miên mang thì nghe một tiếng thét….
Một thân hình trần truồng ngả bịch xuống đất các mạch máu trên cơ thể đều bị đứt cơ thể từ từ thối rữa cuối cùng chỉ là một bộ xương và nhưng vũng thịt vụn, chẵn có gì ngạc nhiên nàng đã từng dùng độc Tán Hồn vào cái lần đầu tiên vào thành bị những người lạ mặt cướp chỗ ngồi đó nhưng bây giờ đã được nàng nâng cấp cấp lên khiến thi thể bị thối rữa. Nàng chỉnh lại y phục rồi nhẹ giọng nói.
“Chàng xuống đi hết trò vui rồi” nàng thừa biết Hàn Thiên theo nàng từ lúc đầu rồi vì võ công nàng cũng đâu có tệ.
“Được rồi ra xuống, thôi trời cũng khuya rồi ta về nào” nói rồi Hàn Thiên nhất bổng Hứa Linh lên không trung ôm nàng ung dung phi thân về lại hoàng cung.
….Sáng hôm sau….
“Ngươi nói gì hắn ta chết rồi, tại sao chết”.
“Bẫm Sang phi hắn trúng độc nhưng độc này rất mạnh và lạ lắm thần chưa từng nhìn qua”.
“Con ả dám hạ độc giết người của” vừa nói dứt câu khóe môi lại chảy máu độc tố của Sang phi bắt đầu tái phát lục phủ ngũ tạng của ả như ai đang chà đạp lên vậy, đã mời bao nhiêu ngự y nhưng đành chịu độc này rất lạ nên họ không dám liều mạng mà chữa.
Ở trong Hà Nhĩ Các, Hứa Linh và Hàn Thiên đang ngồi trong đình hóng mát chàng nằm duỗi chân gác đầu lên chân nàng ăn nho từ tay nàng, còn nàng thì đang uống trà thưởng thức điểm tâm “Ai” cả ai cùng đồng thanh, làm bốn mắt nhìn nhau cười. “Hạ thần nghe tin từ Sang phi đang trúng độc không thể chữa khỏi bây giờ đang rất đau đớn”. “Được rồi lui đi”.
“Loại thuốc đó ta chưa đặt tên, vừa chế xong ta cho ả thử trước” mắt nàng nhìn xa xăm như đang nhớ ai đó.
“Nó có chức năng làm người uống lâu ngày lục phủ ngũ tạng sẽ bị ăn mòn nhan sắc sẽ xuống cấp trầm trọng rồi đến khi bên trong cơ thể xuất huyết trong mà chết”.
“Trầm Nhan độc, nhan sắc sẽ từ từ xấu xí già nua đúng là hạ độc không nương tay chỉ có Hứa Linh của ta” lợi dụng thời cơ Hàn Thiên nhéo mũi nàng một cái.
“Chúng ta đi thăm ả đi, trước khi ta muốn thoát khỏi cái hoàng cung đầy lễ nghi này” nói rồi Hứa Linh nắm lấy cái bàn tay lớn đó kéo đi đến cung của ả.
“Tham kiến Vương gia Vương phi” đang trong cơn đau chết người ả vẫn nở ra một nụ cười ngượng ngạo.
“Tất cả lui ra đi” chàng nói không không nhưng cũng thừa biết là ai mấy tên nô tì thái giám hóng chuyện để về kể cho Thái Hoàng Thái Hậu nghe đều bị chàng đuổi hết ra ngoài.
“Sang phi có lẽ độc ta không đủ mạnh so với cơ thể ngươi đúng không?”
“Ả tiện nhân ngươi muốn giết thì cứ giết ta đừng hành hạ ta, nếu bây giờ ngươi không giết ta cũng sẽ giết ngươi” nói rồi ả ta phóng phi tiêu về phía nàng
“Ngươi có võ công sao lực phóng cũng được đấy” trên nay nàng là chiếc phi tiêu của ả được nàng kẹp giữa hai ngón tay.
“Ngươi cũng vậy ngươi dấu ta” ả bắt đầu hoảng sợ lùi về phía sau, lúc này cơn đau cũng đã qua nên ả cũng đã đỡ được phần nào.
“Vậy ngươi cũng thế thôi nêu ngươi không sợ thì ta đấu với ngươi một trận” bị nàng nói khích ả tức lắm nhưng vì nàng cũng có một bảo bối nên cũng vênh mặt tự đắt chấp nhận lời đề nghị của Hứa Linh.
“Thời gian và nơi đấu ta sẽ cho ngươi biết sau, ta giúp ngươi ngăn chặn độc tính của ta một thời gian” nói rồi nàng ném cho ả một lọ giải dược rồi quay lưng cùng Hàn Thiên đi mất.