Đọc truyện Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi – Chương 33: Uống Bát Nước Phần Này Thay Vương Gia Đi
“Kỳ vương gia lại tự mình đến đây sao?” Lão phu nhân vừa kinh ngạc vừa lo lắng: “Như vậy là đến làm khách ở phủ Bá Tước của chúng ta, tuyệt đối không thể xảy ra bất kỳ sơ xuất gì được, mau mau đi nghe ngóng xem, nói với đại gia một tiếng, nếu tình thế căng thẳng lập tức phái người nhanh chóng phi ngựa đi mời Hồ ngự y đến đây, đừng có trì hoãn cho xong chuyện”.
Bà tử vừa chạy ra chuyển lời, lão phu nhân cũng không ngồi yên được nữa, liên tục nhìn ra bên ngoài bình phong..
Âm thanh bên ngoài ngày càng ầmĩ hơn nữa, vẻ mặt bà tử kinh hoàng quay về: “Sợ rằng không xong rồi, lão phu nhân, Ngự Sử đại nhân phát bệnh ban đầu, bây giờ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh lại được,
miệng màu đỏ bừng.
Những khách khứa ngồi ăn cùng một bàn với ông ta.
gần như đều có triệu chứng nôn mửa hoặc buồn nôn, hình như là trúng độc.
Nhưng nhất thời đại phu vẫn chưa kiểm tra ra được là trúng phải loại độc gì”.
Lão phu nhân kinh hãi đến mức nhảy dựng: “Khách khứa của những bàn khác thì sao?”
“Khách khứa những bàn khác đều bình yên không xảy ra chuyện gì, chỉ có duy nhất mấy vị khách quyền quý ngồi ở bàn chính giữa này là sức khỏe có vấn đề”.
Lão thái quân nhất thời cũng cực kỳ sợ hãi, đứng dậy: “Cái gì? Phong Nhi và Phong Vân cũng trúng độc sao?”
Hai người bọn họ, một là thân vương đương triều, một là thể tử của phủ Quốc Công, đương nhiên phải ngồi ở vị trí chính giữa trong bữa tiệc.
Bữa tiệc này chắc chắn không ăn được nữa rồi, đoàn người vội vàng cuống quýt đi qua bình phong, đi thẳng về phía bữa tiệc của các khách nam.
Lão phu nhân lại càng sợ hãi đến mức hai chân run rẩy, những người gặp chuyện không may đều là khách khứa ngồi bàn chính giữa, tất cả đều là những người quyền quý đương thời, nếu thật sự ăn phải thức ăn mà trúng độc, chuyện này tuyệt đối không thể coi thường được, phủ Bá Tước không gánh vác nổi trách nhiệm đâu.
Nơi ăn uống của khách nam đã vô cùng hỗn loạn, ngoại trừ ông cụ Ngự sử đã ngã xuống đất hôn mê ngất xỉu, khóe miệng chảy dãi ra, còn có hai người đang ôm bụng co ro ngồi xổm dưới đất, vẻ mặt đau đớn.
Một người đứng quay lưng về phía đám khách nữ, áo choàng màu đen như mực, áo gấm thắt lưng bằng ngọc, vai rộng mông nhỏ, dáng người cao ngất như cây tùng, còn đang bình tĩnh chỉ huy sơ tán khách khứa đông đúc, dặn dò người trong phủ từ trên xuống dưới hỗ trợ đại phu cấp cứu.
Đứng trong đám người giống như hạc giữa bầy gà, cực kỳ nổi bật, khiến người ta chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi đã sinh ra cảm giác tim đập thình thịch.
Đám gia quyến nữ cũng bị thị vệ ngăn cản, nói là vì lý do an toàn, trước khi đại phu điều tra rõ nguồn gốc nơi trúng độc, Kỳ vương gia ra lệnh, không cho phép bất kỳ ai được đến gần.
Lãnh Băng Cơ ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện bóng lưng phong thái hơn.
người kia lại chính là Mộ Dung Phong.
Có điều, quyết định và cách làm của hắn thật ra cũng chính xác, ngộ nhỡ là có người đầu độc, nhiều người nhiều tay, nếu không khống chế quản lý kịp thời, rất dễ để cho người đầu độc mượn gió bẻ măng, quấy nhiều điều tra.
Bây giờ, tất cả khách khứa ngồi bàn chính giữa bị trúng độc đều đã được cách ly, đại phu đang dốc hết sức cứu chữa.
ta quệt mồ hôi trên trán: “Hồi bấm Kỳ vương gia, chắc chắn là trúng độc không thể nghi ngờ, về phần là trúng loại độc gì, tiểu nhân còn phải giám định lại thức ăn trên bàn một chút, sau khi chắc chắn sẽ bốc thuốc đúng bệnh”.
Mộ Dung Phong chỉ nhíu mày gật đầu: “Điều tra!” Đại phu cầm châm bạc đảo quanh tìm kiếm.
Thẩm Phong Vân cũng ngồi ở bàn chính giữa này, liếc mắt nhìn châm bạc trong tay ông ta, nhớ đến Lãnh Băng Cơ đã từng nói với mình: “Châm bạc này kiểm tra đo lường cũng không tránh khỏi quá hạn chế, có một số loại đặc sợ rằng không thể kiểm tra ra có độc hay không được.”
Trong lòng đại phu lại càng sợ hãi hơn nữa, vì sau khi ông ta kiểm tra đo lường từng món xong, châm bạc cũng không hề có chút phản ứng gì.
Ông ta đang hết đường xoay xở, đột nhiên nhìn thấy trong một bát canh bằng bạch ngọc, canh bên trong đã gần như cạn sạch, chỉ còn lại một chút nước canh màu trắng sữa, còn có một mảnh da cá rất nhỏ mang theo gai nhọn.
Mắt ông ta lập tức sáng ngời: “Đây là canh gì vậy?” Tề đại gia phủ Bá Tước giải thích: “Là đặc biệt sai người tìm về mấy con cá nóc, thấy Kỳ vương gia xa giá đến chơi, ra lệnh cho đầu bếp trong phủ nấu một bát canh đặc ăn thử”.
Đại phu giậm chân một cái: “Có thể chứ, tuy rằng cá nóc này mùi vị thơm ngon, nhưng mà nội tạng và trong máu đều có chất độc rất mạnh.
Nếu đầu bếp của quý phủ không làm sạch cá, thời gian gấp gáp, thời gian nấu canh lại ngắn, hoàn toàn không thể trừ bỏ hết chất độc trong thịt loại cá này, các vị đại nhân ăn vào sao có thể không trúng độc được chứ?”
Mọi người bàn tán xôn xao, còn tưởng là có người cố tình bỏ thuốc độc, không ngờ được lại do một bát canh cá gây tai họa.
Thịt cá nóc này tuy rằng thơm ngon, tất cả những người đã từng ăn quên mọi món ăn hiểm lạ trên đời này đều khen không dứt miệng, không kiềm được mỗi
người ăn một bát.
Đương nhiên là ông già Ngự Sử tham ăn, ăn nhiều nhất, tuổi cũng đã cao, cho nên trở thành người đầu tiên phát bệnh.
a phủ Bá Tước lại càng hoảng hốt hơn, mìn thêm chuyện rồi, chẳng những không lấy lòng được đám người quyền quý này, ngược lại còn gây họa to bằng trời.
Ông ta lo lắng hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới được? Chỉ có duy nhất một bát canh này, mọi người đều ăn hết rồi, làm thế nào giải độc bây giờ?”
Đại phu cảm thấy hơi khó xử: “Thật ra cũng có cách, nhưng mà chưa chắc tất cả đều có tác dụng, hơn nữa, cách này có phần, có phần một lời khó nói hết”.
Trong lòng Tề đại gia nóng như lửa đốt, khiển trách: “Đến lúc nào rồi mà còn ấp a ấp úng như vậy.
Có cách gì mau nói đi, cho dù có phải tiêu tốn hơn nữa thì cứu mạng người cũng là quan trọng nhất” Đại phu lấy hết can đảm: “Cũng không tiêu tốn gì đâu, quý phủ của chúng ta đã có sẵn rồi”.
“Mau nói ra đi!” Rất nhiều người đều thúc giục.
“Chính là trong sách thuốc có ghi chép lại, ăn nhầm cá nóc trúng độc, có thể dùng cánh hoàng kim để giải độc ép người trúng độc nôn ra, người triệu chứng nhẹ có thể tự lành được.
Nếu tình hình nghiêm trọng thì khó mà nói được.”
Ông ta vừa dứt lời, Lãnh Băng Cơ đã nhìn về phía Mộ Dung Phong, hai vai run rẩy, cố gắng nhịn cười, không để cho mình cười thành tiếng.
Vẻ mặt Mộ Dung Phong vẫn còn bối rối: “Canh hoàng kim là thuốc gì?” Đại phu cắn răng nói: “Chính là, chính là nước phân” “To gan!” Đại phu “bịch” một tiếng quỳ xuống: “Cũng không phải tiểu nhân ăn nói linh tinh trêu chọc các vị đại nhân, Dược Vương từng để lại phương thuốc truyền cho đời sau, hễ là người trúng độc này, dùng nước rễ cây lau và nước xanh da trời để uống, hoặc là phân cũ cũng được.
Phân cũ này.
chính là nước phân để từ năm ngoái trộn với nước.”
Đám người náo động.
Gương mặt Mộ Dung Phong trong nháy mắt tối sầm, đen như đáy nồi.
Môi mỏng mím chặt, kiềm chế cơn giận.
.
truyện kiếm hiệp hay
Vừa nhìn thấy sắc mặt hắn như vậy, đủ biết, chắc chắn hắn cũng đã ăn canh cá nóc này rồi.
Trong lòng Lãnh Băng Cơ cười đến co giật, tự động tưởng tượng, người đàn ông này gần như có bệnh thích sạch sẽ, thế mà lại bưng một bát phân người nuốt ngấu nghiến, vậy sẽ là cảnh tượng như thế nào chứ? Nghĩ đến đây, Lãnh Băng Cơ cảm thấy dạ dày cuộn trào, gần như sắp nôn ra đến nơi.
Ai bảo người suốt ngày miệng thối như vậy, giống như ăn phải phân người vậy, hôm nay sợ là mộng đẹp thành sự thật rồi.
Cũng không biết, sau này mỗi lần Lãnh Bằng Nguyệt thân mật với hắn, có thể nào sẽ nghĩ đến chuyện gì đó mà không kiềm lòng được phun ra luôn không?
Sắc mặt những người khác trong sân cũng cực kỳ khó coi.
Không nói trước thứ này buồn nôn đến mức nào.
Nếu chuyện này bị lan truyền ra ngoài, cả đám người vương hầu quý tộc cao quý kiêu ngạo lại vì mạng sống mà uống nước phân, làm sao còn giấu mặt mũi đi đâu được nữa chứ?
Cũng may ông già Ngự Sử thích sĩ diện nhất kia bây giờ còn đang hôn mê, nếu không e rằng sẽ xấu hổ đến mức đập đầu vào tường tự sát, cũng thà chết không chịu nỗi nhục này.
Đại gia của phủ Bá Tước khó xử liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái, hỏi.
đại phu của quý phủ: “Chẳng lẽ không còn có cách nào khác sao?”
Đại phu mặt mũi ủ dột lắc đầu: “Cứu người hư cứu hỏa, mặc dù có phi ngựa thật nhanh đi tìm rễ cây lau, quay về lại nấu chín lên, cũng sẽ mất rất nhiều thời gian, không thể nhanh chóng và hiệu quả như cách này được.
Nếu tiếp tục trì hoãn, độc ngấm vào các cơ quan nội tạng, có muốn cứu cũng không kịp nữa rồi.”
Mộ Dung Phong mặt mũi tối sầm, chuyện liên quan đến sống chết, hắn cũng không có cách nào quyết định thay người khác xem có uống hay không được..
Hôm nay hắn vừa mới bước chân vào phủ Bá Tước, còn chưa nhìn thấy Lãnh Băng Cơ và Lãnh Băng Nguyệt, đã bị đám người Thẩm Phong Vân kéo đến bàn rượu, liên tục uống mấy chén rượu nhạt, trong dạ dày
giống như bị bỏng, có người bưng canh nóng lên, cũng uống thêm hai ngụm nữa.
Ai ngờ thế mà lại quên mất chuyện nhỏ này.
Trong đám người có người lên tiếng: “Cứu mạng quan trọng, còn băn khoăn nhiều như vậy làm gì chứ, mau mau sai người mang đến đây đi!”
Lời nói này được rất nhiều người hưởng ứng và hùa theo, đa phần đều là kẻ vui sướng khi người gặp họa: “Đúng đúng, chỉ cần có thể cứu được mạng sống, chịu ấm ức một chút.”
Trong lúc nhất thời Tề đại gia cũng chẳng đưa ra được ý kiến gì, nghe thấy mọi người rối rít đồng ý, thật sự ra lệnh cho người hầu trong phủ nâng một bồn sứ trắng như ngọc lên, cầm cái thìa đi vào nhà vệ sinh múc nước phân ra đây.
Đám người hầu cố gắng nhịn thở, dựa theo căn dặn của chủ nhà, quả thật nâng một chậu nước phản ánh vàng rực rỡ, hôi thối ngất trời quay về, từ rất xa, mọi người đã rối rít nhường đường, bịt chặt mũi miệng, không ai dám liếc mắt nhìn kỹ, sợ rằng không cẩn thận sẽ để lại ác mộng mất.
Cái này thì đừng nói đến Mộ Dung Phong, ngay cả sắc mặt Thẩm Phong Vân cũng xị xuống.
Hắn ta cũng chỉ là kẻ bị hại, bảo hắn ta uống thứ buồn nôn này, chẳng thà để mặc cho hắn ta bị trúng độc luôn đi.
Lãnh Băng Cơ lại càng cảm thấy dạ dày sôi trào, dùng đầu lưỡi cố gắng chọc vào cổ họng, ngăn lại không để mình phun ra.
Nhìn gương mặt Mộ Dung Phong u ám xám xịt, bây giờ quả thật không kiềm chế được cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, nhất thời gương mặt cũng hơi co giật.
Lãnh Băng Nguyệt đứng bên cạnh nàng, không quên nhân cơ hội này châm chọc nàng một câu: “Vương gia và Thẩm thế tử thân trúng độc nặng, trong lòng tất cả chúng ta đều nóng như lửa đốt, tại sao tỷ tỷ lại còn vui sướng khi người gặp họa vậy?”
Lãnh Băng Cơ nghĩ, có lẽ bản thân mình quả thật nhất thời đắc ý đến mức quên hết mọi chuyện rồi, cuống quýt bỏ đi nụ cười trên mặt, đàng hoàng chững chạc: “Muội muội nói gì vậy, bản vương phi quả thật cảm thấy có phần may mắn, may mà độc này còn có thể giải được, vương gia không gặp nguy hiểm.
Chẳng lẽ phải giống người, khóc sướt mướt như vậy mới là quan tâm lo lắng sao?”
“Ta lo lắng cho vương gia, cảm thấy chẳng khác nào như đang xảy ra với chính mình, hận không thể chịu đựng nỗi khổ sở này thay hắn, nhất thời đau buồn không cách nào chịu nổi, tình cảm khó mà kiềm chế, chẳng lẽ không phải chuyện nên làm sao?”
“Nên thế, nên thế!” Trong con người Lãnh Băng Cơ hiện lên vẻ giảo hoạt: “Nếu muội muội đã lo lắng cho vương gia như vậy, không bằng, người uống thay bát nước phần này cho vương gia đi, tỏ rõ tấm lòng say mê của người với vương gia, cũng khiến cho vương gia cảm động không thôi.”
Lãnh Bằng Nguyệt cố gắng khó khăn nuốt nước bọt trong miệng xuống, ngay trước mặt lão thái quân, hiên ngang lẫm liệt nói: “Nếu làm như vậy có thể giải được độc trong cơ thể vương gia, thật lòng ta chỉ mong có thể uống thay vương gia
Lãnh Băng Cơ “phì” một tiếng bật cười: “Được, người đi uống đi, cũng không cần uống nhiều hơn đâu, chỉ một bát thôi, ta đảm bảo chắc chắn vương gia sẽ bình yên không xảy ra chuyện gì.”