Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 5: Xem Náo Nhiệt Vui Không


Bạn đang đọc Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu – Chương 5: Xem Náo Nhiệt Vui Không


Tim Lãnh Băng Cơ cũng bỗng nhiên nhói lên, quên mất vết thương trên người.

Nàng từ trên xe nhảy xuống, kêu lên một tiếng, chật vật té ngã trên mặt đất.

Sau đó cắn chặt hàm răng bò dậy, tách khỏi đám người nhào qua.

Phụ nhân đã ngã xuống trên mặt đất.

Nàng mở to đôi mắt, thỏa mãn cười: “Thấy sao? Trong bụng ta toàn là nước.

Hiện tại, có thể chứng minh ta trong sạch sao? Các ngươi tin chưa?”
Lãnh Băng Cơ quỳ rạp xuống trước mặt nàng ta, nhìn bộ dáng nàng ta hô hấp cũng trở nên khó khăn, rốt cuộc là đạo lý gì thế này? Nữ tắc, trong sạch, danh tiết quan trọng như vậy sao?
“Ta sẽ không để cho người chết, người còn có thể cứu chữa, tin tưởng.

ta, ta hiện tại lập tức giải phẫu cho người.

Người đầu, chuẩn bị nhanh lên…”
Nàng nói tới đây lập tức ngẩn ra, chuẩn bị cái gì đây? Phòng giải phẫu vô khuẩn? Chỉ y tế? Bình nước biển? Nơi này không phải hiện đại, không có thiết bị chữa bệnh tiên tiến, cứu như thế? Cho dù có thể cứu sống, bệnh gan của nàng ta cũng đã tới thời kì cuối rồi, trị liệu như thế nào?
Nữ nhân cười sầu thảm, hơi thở mong manh: “Phu nhân, cảm ơn người đã chứng mình ta trong sạch!”.

Mẹ chồng nàng lao tới kêu trời kêu đất mà khóc: “Người chết rồi, để lại một người lẻ loi hiu quạnh như ta sau này sống thế nào đây?
Hàng xóm bên cạnh lên tiếng khiển trách: “Bây giờ mới nhớ bà có con dâu hiếu thảo, ngay từ đầu vừa đánh vừa mắng nàng? Nàng ta kể từ khi nhi tử ngươi chết, quyết không tái giá, hiếu thuận với ngươi”.

Lập tức có rất nhiều người phụ họa, chỉ vào bà ta nghị luận chất vấn.

Lãnh Bằng Cơ vô lực nhìn phụ nhân nhắm mắt lại, Nhi Nhi đỡ nàng đứng dậy, hít sâu một hơi, thình lình tức giận quát: “Đủ rồi! Cứ dây dưa mãi không xong?”

Đám người nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Lãnh Băng Cơ mắt ửng hồng, chậm rãi nhìn qua đám người, còn có Mộ Dung Phong vẻ mặt lạnh nhạt vẫn ngồi tại đó: “Miệng lưỡi là cây kiếm giết người, các ngươi đã hại chết vị nữ nhân vô tội này, còn muốn tiếp tục bức tử lão nhân này sao? Nhìn đến trận thảm kịch này, có phải các ngươi cảm thấy thực hưng phấn? Hóng hớt chuyện nhà người khác vui sao? Hừ? Vui lắm sao?”
Người chết là chết hết, không có ai nói chuyện, cũng không có người nào cảm thấy áy náy.

Lãnh Băng Cơ ôm ngực, chậm rãi trở lại trên xe ngựa, vô lực vùi mặt vào trong khuỷu tay, sau một lúc lâu không nói gì cả.

Mộ Dung Phong siết chặt cương ngựa trong tay, ánh mắt âm trầm nhìn cảnh tượng thê thảm trên mặt đất, nhấp nhấp môi mỏng, cảm giác câu cuối cùng của nàng, giống như là một cây búa đập vào trong ngực mình, khiến hắn hoảng loạn.

Nếu là chuyện của nàng được phơi bày rõ ở trước mặt Thái Hậu, lại sẽ là kết cục gì?
Xe ngựa chậm rãi rời đi.

Nhi Nhi nhỏ giọng khuyên giải an ủi, Lãnh Băng Cơ khổ sở một lúc lâu, rốt cuộc chán nản cất lời: “Ta thật vô dụng, vết thương đơn giản như thế nhưng lại không cứu được, nếu như có nhẫn không gian ở đây, có lẽ ta có thể thử được”
Nhi Nhi nghi ngờ chớp chớp mắt: “Nhẫn gì vậy? Ý tiểu thư là cái này sao?”.

Lãnh Băng Cơ nâng mặt, thấy vật trong lòng bàn tay Nhi Nhi, lắng lặng mà nằm một quả xám xịt cũng không thu hút giới tử, cả người nàng đều trố mắt, đôi mắt càng trưng càng lớn.

Sao có thể? Nhẫn không gian! Thế mà nó cũng cùng mình xuyên qua đây!
“Chính là nó, ở đâu vậy?”
“Lúc nô tỳ băng bó cho tiểu thư thì phát hiện, nhìn thoáng qua tưởng rằng là cái nhẫn không đáng tiền, thì tiện tay giữ lại”.

Không đáng tiền? Đây chính là bảo bối giá trị liên thành!
Lãnh Băng Cơ run rẩy đeo nhẫn lên ngón trỏ của nàng, nhắm mắt lại một cảm giác vô cùng thoải mái truyền tới, đi khắp người.

Rất nhanh.

trong đầu đã thu được mệnh lệnh, nhập mật mã vào, sau đó mở ra cái kho trong chiếc nhẫn.


Nhiệm vụ thứ nhất, rà quét thân thể chính mình.

Cái kho trong nhẫn có đủ máy chụp CT, cộng hưởng từ hạt nhân, tạo ảnh từ từ thường.

Thường dùng trong dùng y học để kiểm tra công năng đo lường.

Chỉ cần một thao tác đơn giản rà quét, kết quả truyền lại sẽ vào sóng điện não, nàng lập tức sẽ hiểu rõ thương thế trên ngực mình.

May là vết thương không tổn hại đến phổi, nhưng miệng vết thương rất sâu, mất máu quá nhiều, ảnh hưởng đến thân thể không nhỏ.

Nàng cuộn tròn tay để vào cổ tay áo, thử lấy thuốc từ kết giới trong nhẫn, thế mà đã thành công! Điều này khiến nàng cảm thấy có một loại vui mừng trong cơn tuyệt vọng, tay không nhịn được kích động mà run rẩy.

“Nhi Nhi, giúp cánh cửa xe, ta phải xử lý miệng vết thương”
Nhi Nhi lập tức nghe lời dịch tới bên cửa xe, vén màn xe lên để lại một khe hở nhỏ, canh mắt nhìn bên ngoài.

Lãnh Bằng Cơ Xoay lưng lại, lưu loát lấy ra chỉ tự tiêu, kim khâu lại, vắc xin uốn ván, tất cả đồ dùng giải phẫu.

Tiến hành khâu lại vết thương của mình và xử lý.

Băng bó xong, mặc quần áo vào, xe ngựa cũng đã đến cửa cung canh phòng nghiêm ngặt.

Mộ Dung Phong xoay người xuống ngựa, giao xương ngựa cho cửa cung thị vệ, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới Lãnh Băng Cơ phía sau, tự bước vào cửa cung.

Vóc dáng hắn mảnh khảnh, ngẩng đầu mà bước, trên đường gió thổi tóc bay.


Lãnh Băng Cơ lại có thương tích trong người, đi dọc theo tường đỏ, một bước từng bước một, đi được thập phần cố hết sức, đau tới nỗi ướt đẫm mồ hôi.

Mộ Dung Phong bỏ lại nàng và Nhi Nhi xa xa ở phía sau, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Vết thương của Lãnh Băng Cơ trong mắt hắn, cùng lắm là để lại sẹo.

Hắn cho rằng, nữ nhân này mặt dày mày dạn mà gả vào vương phủ, lúc trước hối hôn khẳng định là cố làm ra vẻ, bao gồm hôm qua đúng lúc hôn mê, đều là cùng chính mình chơi trò lạt mềm buộc chặt.

Hiện tại thật sự vào cung, lập tức luống cuống, cho nên mới làm ra vẻ như vậy.

Hắn đi lại diễn khánh cung của hoàng đế trước, hoàng để không ở đó.

Nội thị nói cho hắn, hoàng đế cùng các đại thần đang ở Ngự Thư Phòng nghị sự, ai cũng không được quấy rầy.

Hắn xoay chân, lại đi Từ An Cung của thái hậu, Phúc công công nói Thái Hậu thấy bản thân không khoẻ, miễn hai người thỉnh an.

Hoàng Hậu cũng tránh đi nơi khác, chỉ cho công nhân truyền lời, nói bọn họ nếu hai người tiến cung, chỉ cần đi thỉnh an mẫu phi ruột của hắn.

Huệ phi nương nương là được.

Bọn họ tuy rằng đang ở thâm cung, nhưng là tại mắt khắp nơi.

Hôm qua ở Phong vương phủ cửa xảy ra trò khôi hài, nhất định họ đã biết.

Tất cả đều không hẹn mà cùng đóng cửa không gặp hai người, hiển nhiên là có chút thất vọng.

Mộ Dung Phong lúc trở về, sắc mặt càng thêm âm u.

Góc mặt rõ ràng phảng phất nét mưa rền gió dữ, môi mỏng nhấp chặt, không nói một lời.


Lãnh Bằng Cơ vẫn không có hỏi hắn là muốn đi đâu, tựa như là cái đuôi, đi theo phía sau hắn, cơ hồ là tham quan hậu cung hơn nửa vòng, xém nửa mất luôn mạng nhỏ, lúc này mới đi vào nơi Huệ phi nương nương đang cư trú kiêm gia điện, mồ hôi đã thấm ướt áo.

Một sợi tóc mai cũng ướt dầm dề dán chặt vào vầng trán trơn bóng của nàng, vô cùng chật vật.

Cung tì kính cẩn mời hai người đi vào, Huệ phi ngồi ngay ngắn ở bên trên, trâm cài vòng phỉ thúy, tự dụng diễm lệ, phú quý bức người.

Vừa thấy Lãnh Băng Cơ, chậm rãi nhếch lên khóe môi: “Đã tới?”.

Lãnh Băng Cơ bất quá nhìn lướt qua, liền lập tức cúi đầu, cùng Mô Dung Phong tiến lên, cúi người thỉnh an Huệ phi nương nương.

Nâng lên khóe mắt, cũng chỉ có thể nhìn thấy đôi chân mang đôi giày màu hồng thêu chỉ vàng của Huệ phi.

Huệ phi vừa lòng mà gật đầu, một ma ma tuổi tác hơi lớn đứng nàng phía sau, hướng về phía hai người hành lễ, mặt mày hớn hở mở miệng: “Lão nô chúc mừng Vương gia, Vương phi nương nương”.

Đôi mắt sắc bén của Huệ phi nheo lại, nhàn nhạt mà mở miệng, dùng đôi tay chăm sóc tỉ mỉ tay nhẹ gõ mặt bàn: “Thế mà dám làm Kính Sự Phòng ma ma ở ta nơi này mỏi mắt trông mong mà đợi một buổi sáng, hai người các ngươi ham ngủ nhỉ, đã là giờ nào rồi?”
Ma ma cuống quít liên thanh nói: “Huệ phi nương nương khách khí, lão nô này không phải muốn cùng ngài trò chuyện một lát nên mới tới sớm sao”.

Lãnh Bằng Cơ không có biện bạch, hôm qua chính mình làm ầmĩ ở hôn lễ thật sự có hơi không may mắn, lại trêu chọc khiến lão thái quận bệnh cũ tái phát.

Mẹ chồng nhìn chính mình không vừa mắt bắt bẻ cũng là bình thường, huống chi vẻ mặt người ta nói chuyện cũng rất ôn hoà.

“Băng Cơ biết tội”.

Huệ phi bên môi cười nhạt, gãi đúng chỗ ngứa.

Mà khóe mắt đuôi lông mày đều là ánh nhìn sắc bén, không hề có ý cười: “Lấy ra khăn phúc, để ma ma kiểm tra thực hư đi”.

Lãnh Băng Cơ không khỏi sửng sốt: “Khăn phúc?”
Đây là trò gì vậy? Huệ phi sắc mặt có hơi u ám, bên này ma ma mở miệng giải thích nói: “Chính là lạc hồng khăn, Vương phi nương nương, Kính Sự Phòng yêu cầu xem qua, nghiệm chứng trong sạch, sau đó ghi vào trong danh sách”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.