Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 14: Khóc Sai Mộ Rồi


Bạn đang đọc Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu – Chương 14: Khóc Sai Mộ Rồi


Trên đường trở về Vương phủ, Lãnh Băng Cơ và Nhi Nhi mua thêm một ít đồ dùng và nguyên liệu nấu ăn thường ngày.

Có điều ở cái thời đại này, nói về thức ăn thì có chút đơn sơ, chỉ là mấy thứ trái cây rau cải đơn giản.

Buôn bán thưa thớt, cho dù là trong một khu chợ sầm uất, tiếng la hét không ngừng vang lên, nhưng xa xa cũng không chật chội náo nhiệt như thế giới nàng vốn thuộc về
Lúc đang vùi đầu chọn rau cải, lại nghe thấy có người ở sau lưng nghi ngờ gọi một tiếng: “Biểu tẩu.”.

Ngôn Tình Sắc
Xoay mặt lại, nhìn thấy đám người Thẩm Lâm Phong cưỡi ngựa từ một đầu khác của khu chợ đi tới, từ xa đã nhận ra nàng, chào hỏi.

Thầm Lâm Phong xuất thân từ phủ An quốc công, chính là gia tộc võ tướng, hiện ở trong triều đảm nhiệm một chức vụ ở Hữu Phù Phong, tạm thời cùng Triệu Duẫn lo việc an sinh của dân chúng trong kinh thành, là thanh niên tài giỏi đẹp trai trẻ trung có nhiều triển vọng.

Thấy thật sự là Lãnh Băng Cơ, hắn liền tung người xuống ngựa, kinh ngạc liếc mắt nhìn xe lừa ở một bên: “Những chuyện này giao cho người làm làm là được, biểu tẩu hôm nay trên người bị thương, tại sao còn tự mình ra phủ chọn mua?”
Lãnh Bằng Cơ bỏ lại thức ăn trong tay: “Mới từ trong phủ đưa thuốc cho Lão Thái quân trở về, thuận đường mua chút thức ăn.”
Thẩm Lâm Phong liếc mắt nhìn xe lừa mộc mạc ở một bên, giật giật môi mỏng, nhíu mày kiểm, nhưng lại thông minh không nói tới một chữ.

“Hôm nay vội tranh thủ thời gian rảnh rỗi cùng mấy vị huynh đệ ra khỏi thành săn thú, bắt được hai loại thịt rừng, nếu biểu tấu không chê, có thể đem về nếm thử một chút.”
Trên lưng ngựa của hắn, quả thật có treo mấy con gà rừng và thỏ, thu hoạch không tệ.


“Vẫn nên mang về cho trong phủ thưởng thức đi, lần sau hãy chừa cho ta.”
“Trong phủ từ trước đến giờ không thiếu những thứ này, cũng không phải thức ăn quý hiếm gì, chỉ là để cho biểu tẩu thưởng thức cái mới” Thẩm Lâm Phong lẫy trên lưng ngựa xuống một con gà rừng và một con thỏ hoang, lại lấy đồng tiền, ném cho ông chủ bản thịt bên cạnh: “Hãy nhận lấy”
Ông chủ sảng khoái đồng ý, tay chân nhanh nhẹn sửa soạn chỉnh tề, sau khi rửa ráy xong thì dùng lá sen bọc lại, giao cho Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Băng Cơ cũng không khách khí nữa, nhận lấy rồi nói cảm ơn với Thẩm Lâm Phong liền cùng Nhi Nhi trở về.

Trở lại chủ viện, Vương ma ma và Điều ma ma đều không có ở đây, hỏi qua người trong phủ thì nói là Điêu ma ma bị mượn tạm đến phòng bếp chuẩn bị hoa cao hồi môn cho ngày mai, Vương ma ma thì không biết.

Bếp đã dựng xong, nhưng bạn lại ướt, cần phải từ từ hong khô.

Nói sao thì hai người cũng sẽ không để bếp bốc cháy, vậy thì cơm trưa cũng không có để ăn.

Lãnh Băng Cơ nằm xuống nghỉ xả hơi, để cho Nhi Nhi dùng gia vị muối ăn ướp một tỉ lện thỏ rừng cho có vị, sau đó ở trong sân thổi lửa lên, kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã vẫn phải có.

Nhi Nhi cảm thấy mới lạ, hứng thú rất cao, mất nhiều sức lực để thổi cho lửa nổi lên, cầm dao vào thỏ rừng rồi đặt lên trên bề mặt lửa xoay nướng, làm không biết mệt.

Chỉ là ngọn lửa lúc lớn lúc nhỏ, một hồi tất, một hồi lại cháy lên phừng phục, chỉ trong chốc lát, cả con thỏ hoang đều đen thui, thê thảm không nỡ nhìn.


Thật may, lột da rồi, từng thớ thịt bên trong vẫn rất mê người.

Hai người ngồi trên chiểu, dùng dao nhỏ cắt ra từng mảnh, chấm muối ăn và hoa tiêu, tự cung tự cấp, hương vị khi ăn cũng ngọt ngào.

Ngoài cửa có người lén lén lút lút ló đầu vào, nhìn một cái, sau đó rúc đầu về bỏ đi, như một làn khói đã không thấy bóng người, cũng không biết là mắt mũi ai phải tới.

Chỉ trong chốc lát, liền nghe thấy bên ngoài chủ viện thật náo nhiệt, tốp ba tốp năm người đang gọi cái gì mà “Tuyết Nhi”.

Lãnh Băng Cơ cau mày một cái, nhất thời cảm thấy không có khẩu vị: “Lãnh Bằng Nguyệt lại tới làm gì?”
Nhi Nhi cũng đừng thế ăn như hổ báo lại, hướng lỗ tai sang bên cạnh lắng nghe, “soạt” một cái đứng dậy: “Nô tỳ đi đóng cửa viện lại, ai muốn kêu thì cứ ở bên ngoài lớn tiếng kêu đi.”
Mới vừa đi tới cửa, Lãnh Đặng Nguyệt đã đạp một cước đi vào, nha hoàn Tri Thụ sau lưng nàng ta vênh mặt hất hàm sại khiến hỏi Nhi Nhi: “Có thấy Tuyết Nhi của nương nương nhà ta không?”
Nhi Nhi lắc đầu: “Tuyết Nhi cái gì? Còn chưa từng nghe qua” Tri Thu cực kỳ ngạo mạn hừ nhẹ một tiếng: “Tuyết Nhi chính là con thỏ nương nương nhà ta nuôi, Vương gia cho “Chưa từng thấy qua” Nhi Nhi chặn hai người bên cạnh lại, không có ý định để cho họ đi qua chút nào.

“Nhưng chúng ta phát hiện ở bên ngoài viện của các người có vết máu cùng một ít da lông, chính là Tuyết Nhi!” Tri Thu đẩy Nhi Nhi ra, vênh váo hung hăng: “Cho chúng ta vào xem một chút.”
Đôi mắt Lãnh Bằng Nguyệt nhìn chằm chằm cải xiên trên tay Lãnh Băng Cơ, sau đó, hơi nước tích tụ trong con người, cuối cùng “hu hu” khóc ra thành tiếng, chỉ Lãnh Băng Cơ: “Ngươi, ngươi lại giết Tuyết Nhi của ta! Con thỏ đáng thương của ta!”
Chính một tiếng thỏ này đã làm cả người Lãnh Băng Cơ không nhịn được run lên một cái, có cần buồn nôn như vậy không? Thật là ghê tởm.

Nàng cũng không quay đầu lại, lười nhìn Lãnh Bằng Nguyệt diễn trò lê hoa đái vũ: “Nhìn cho kỹ, con thỏ của ta là mang từ bên ngoài phủ vào, không phải là Tuyết

Nhi gì đó của ngươi, nếu người còn càm ràm, phiền người đổi sang ngôi mộ khác, tránh phải nhận làm tổ tông”.

Nàng không nói lời nào còn tốt, nhưng mỗi một câu nói ra đều chọc cho Lãnh Băng Nguyệt nhất thời phải đảm ngực dậm chân, nước mắt như mưa như cha mẹ chết vậy: “Tại sao người lại có thể ác như vậy, nó cũng là một sinh mạng.

Người lại vì ham muốn ăn uống mà lạm sát kẻ vô tội, lương tâm ngươi yên ổn sao?”
Mình cũng chỉ là muốn ăn một miếng thịt mà thôi, sao lại tội đại ác tày trời rồi?
Lãnh Bằng Cơ là thật buồn bực, Lãnh Bằng Nguyệt gả vào Vương phủ sao lại trở thành Bồ tát trách trời thương dân rồi? Nàng ta là một luồng khí đen cặn bả, ép buộc mình trở thành một người như vậy, có mệt hay không?
Lãnh Băng Cơ vẫn ung dung thong thả ăn như cũ, ăn nhiệt tình.

“Muội muội là muốn xuất gia ăn chay rồi sao? Hôm qua trên bàn người ức hiếp gà vịt ức hiếp, hại chết tánh mạng vô tội còn nhiều hơn ta, sao ngươi cũng không hỏi lương tâm mình một lần đi? Không có chuyện gì thì trở về cây tử đằng tiểu trúc của người đi, đừng ở chỗ này gây sự tạo cảm giác tồn tại”.

Trời sanh Lãnh Bằng Nguyệt hôm nay tới chính là để giả làm người chịu thiệt, sao có thể tùy tiện từ bỏ ý đồ? Nước mắt ngắn dài khóc mệt rồi, cả người mềm nhũn như mì sợi, sắp té ngã xuống đất.

“Đóng cửa, thịt này ăn rất đáng ghét” Lãnh Băng Cơ phân phó.

Nhi Nhi đang sắp nổi giận với người phía trước, nhưng lại không thể làm gì được, ra lệnh: “Nhị tiểu thư, phiền người nhường một chút, tiểu thư nhà ta mệt rồi.”
Tri Thu lặng lẽ kéo tay áo Lãnh Bằng Nguyệt, âm thầm đánh một ánh mắt.

Lãnh Băng Nguyệt liền lui về phía sau mấy bước, lui ra ngoài cửa, thiếu chút nữa đã ngã ngồi dưới đất, được Tri Thu lanh tay lẹ mất đỡ một cái: “Nhi Nhi, sao người lại dám ra tay với nương nương?
Nhi Nhi đóng cửa viện lại, nhổ một tiếng, không sao giải thích được.

Còn chưa xoay người, cửa viện sau lưng đã bị người đạp một cước, Mộ Dung Phòng đứng ngoài cửa mặt trầm như nước, môi mỏng mím chặt, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén giống như chim.


ưng vậy.

“Một tiểu nha đầu cũng dám lớn gan phạm thượng như vậy, có thể thấy chủ tử xưa nay phách lối biết bao.”
Nhi Nhi không dám nhìn Mộ Dung Phong, lần đầu tiên gặp đã bị sự tàn bạo của hắn dọa sợ ngây người, cho nên vừa thấy hắn, hai đầu gối đã mềm nhũn, liền tẻ quỵ xuống đất, liên tục dập đầu: “Vương gia tha mạng”.

Lãnh Băng Cơ bỏ đao trong tay xuống, khẽ thở dài một cái, xem ra bữa cơm ngày hôm nay không thể ăn yên ổn rồi..

“Có lửa giận gì cứ hướng về phía ta, đừng hù dọa một tiểu nha đầu.

Người khác chạy đến chỗ chúng ta gây hấn, chẳng lẽ ta còn phải cung cung kính kính mở rộng cửa hoan nghênh sao?”
Lãnh Băng Nguyệt thấy Mộ Dung Phong, không cần tiền nước mắt cũng không đứt đoạn: “Vương gia, người, thỏ hôm nay người đưa cho ta, bị, bị tỷ tỷ ăn rồi!”
Mộ Dung Phong trầm mặt liếc mắt nhìn đống lửa bên cạnh Lãnh Bằng Cơ, hơi nhăn mày kiểm, dàn xếp ổn thỏa: “Một con thỏ mà thôi, vốn dĩ chính là mua để ăn, lúc khác ta lại sai người tìm cho người một con”
Lãnh Băng Nguyệt khóc không thở được: “Ta sẽ không nuôi nhỏ nữa, ta biết, tỷ tỷ không thích ta, phàm những thứ ta thích tỷ ấy đều phải phá hủy, nhất là đây còn do Vương gia người đưa, ta càng không xứng với thứ mình thích”
Một câu nói đơn giản, trong nhu có cương, trực tiếp định tội ganh ghét cho Lãnh Băng.

Mộ Dung Phong trấn an, phẩy vạt áo một cái bước vào trong cửa, đi tới bên cạnh Lãnh Băng Cơ đang ngồi xếp bằng, u ám nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng hé môi: “Ngươi cố ý?”.

Lãnh Bằng Cơ “ha ha” cười một tiếng: “Ta nói một lần cuối cùng, con thỏ là ta mang từ bên ngoài phủ về, không cần gây chuyện phiền toái từ chuyện không đâu, chụp lên đỉnh đầu ta cái mũ lớn như vậy, ta đảm đương không nổi”
“Nhưng là, Tuyết Nhi của Băng Nguyệt mất tích” “Ai biết là ai ra tay chứ? Muốn chơi ta, có cái gì mà không bỏ được?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.