Vương Phi Muốn Soán Ngôi

Chương 13: Hiểu Lầm Lấy Thân Đền Đáp Ơn Cứu Mạng


Đọc truyện Vương Phi Muốn Soán Ngôi – Chương 13: Hiểu Lầm Lấy Thân Đền Đáp Ơn Cứu Mạng


Edit: Cá Mục 99Sau khi Lâm Chỉ theo Giang Văn Bạch biến mất ở cầu thang, trên bàn cách vách nam tử vừa mới cùng Lâm Chỉ phát sinh xung đột lúc này mới nhỏ giọng nói: “Trong đế đô khi nào xuất hiện một vị tiểu thư như vậy rồi?”Một người bên cạnh hắn cười nói: “Trước đó ngươi thật ra rất hung dữ, như thế nào vừa mới nhìn thấy cô nương người ta lập tức nói không ra lời rồi?”Nam tử họ Lý sờ sờ cái mũi có chút ảo não, “Nếu biết được là giai nhân như thế, cho dù vừa rồi bị chỉ vào mặt mắng, ta cũng tuyệt không cãi lại.” Lời ấy trêu đến mấy người còn lại cười vang không thôi.Tô Triết nhìn dưới lầu không nói gì, vừa rồi đối thoại của Giang Văn Bạch cùng Lâm Chỉ hắn đều nghe vào hết–Tam tiểu thư, trà mật hoa.

.

.


.

.

.Theo đối thoại của hai bọn họ không khó suy đoán ra thân phận của vị cô nương này, chính là Tô Triết không nghĩ tới Tam tiểu thư Lâm gia vừa trở về lại xịnh đẹp xuất trần như thế, càng không có nghĩ tới Tam tiểu thư Lâm gia sẽ cùng Giang Văn Bạch quen biết.Bên trong nhã gian lầu ba, Giang Văn Bạch nấu trước châm trà cho Lâm Chỉ, hương vị trong veo đúng là trà mật hoa mà Lâm Chỉ xưa nay thích uống, Lâm Chỉ bưng chén trà sứ trắng nhỏ uống một hớp, cùng Giang Văn Bạch cười nói: “Quả thật là hương vị trong thành Nhật Quang, xem ra hôm nay ta cũng không tính đến không.”Giang Văn Bạch mày nhíu lại, lộ ra một tia may mắn nói: “Ta xem như đã đoán đúng hợp ý của ngươi rồi.”Lâm Chỉ nhìn Giang Văn Bạch hỏi: “Giang công tử vì sao mời ta lên lầu?”Giang Văn Bạch lười nhác ngồi dựa vào ghế, lật mở quạt giấy cười khẽ, “Tam tiểu thư thông minh như thế không ngại đoán một chút?””Mặc dù ta xưa nay không thích suy đoán vấn đề không có đáp án.” Đầu ngón tay trắng nõn của Lâm Chỉ nhẹ vuốt miệng chén trà, “Bất quá hôm nay coi như vì chén trà mật hoa này ta cũng suy đoán một chút.”Giang Văn Bạch bày ra một bộ tư thái chăm chú lắng nghe.Trên mặt Lâm Chỉ ý cười càng đậm, nàng nói: “Ta đoán Giang công tử mời ta lên đây, không đành lòng người vô tội bị bàn tán?” Về phần người vô tội là ai, không cần nói cũng biết.Giang Văn Bạch nhẹ nhàng lắc lắc quạt giấy, ra vẻ bí mật nói: “Tam tiểu thư chỉ nói đúng phân nửa.”Lâm Chỉ nhìn hắn, “Vậy còn một nửa còn lại đâu?”Giang Văn Bạch cao giọng cười to, “Còn có một nửa là việc thỉnh đại phu cho Phùng Phong Niên là ta đề xuất, lòng ta đang đau hai lượng bạc này a.”Giang Văn Bạch vừa dứt lời, Lâm Chỉ cuối cùng cũng không nhịn được che miệng cười ra tiếng.Ngụy Trạc chưa đi tới cửa liền nghe được bên trong nhã gian có tiếng cười đùa của nữ tử dùng ánh mắt hỏi gã sai vặt canh giữ ở cửa, gã sai vặt lập tức tiến lên phía trước nói: “Vương gia, trong phòng là công tử ta cùng Tam tiểu thư Lâm gia.”Ngụy Trạc hiểu rõ, thực thức thời tới căn phòng cách vách, không quấy rầy tâm tình đang vui của hai người trong phòng, dù sao từ xưa đã có việc ân cứu mạng lấy thân báo đáp, nếu thực thành coi như là một đoạn giai thoại.Lâm Chỉ uống xong một chén trà mật hoa liền đứng dậy cáo từ, Giang Văn Bạch cũng không giữ nàng, chỉ lúc nàng ra cửa nói: “Tam tiểu thư ngày sau nếu muốn uống trà mật hoa, có thể tùy thời tới đây.” Người thông minh nói chuyện cho đến giờ cũng không cần nhiều lời.Lâm Chỉ khẽ vuốt cằm, “Hôm nay đa tạ Giang lão bản chiêu đãi.”Sau khi Giang Văn Bạch một lần nữa trở lại bên trong nhã gian, Ngụy Trạc đã ngồi ở trong phòng, Giang Văn Bạch nói: “Vương gia tới khi nào vậy, nếu đến sớm chút còn có thể gặp được Tam tiểu thư Lâm gia.”Ngụy Trạc: “Vừa mới đến.”Giang Văn Bạch nghĩ đến thái độ vừa rồi của Lâm Chỉ, trong lòng hắn có chút nghi hoặc, nhịn không được hỏi Ngụy Trạc: “Vương gia người lúc trước cùng Tam tiểu thư nhận biết?”Ngụy Trạc lắc đầu, “Cũng chưa gặp qua.” Trừ bỏ ngày vào thành hắn ở trên lầu xa xa thấy Lâm Chỉ bên trong xe ngựa liếc mắt một cái.Giang Văn Bạch sờ lên cằm tự lẩm bẩm: “Nếu vậy thái độ của vị Tam tiểu thư Lâm gia này khiến cho người khác nhìn không thấu.

.

.

.


.

.”Rời đi Yên Vũ lâu, Kiêm Hà cũng có chút khó hiểu, hỏi Lâm Chỉ: “Tiểu thư nhận biết Thành vương điện hạ?”Lâm Chỉ nói: “Hiện tại mặc dù không biết, nhưng ngày sau nhất định sẽ nhận biết.”Giang Văn Bạch một mực thăm dò lập trường của nàng cũng cố ý lấy lòng nàng, trước mắt nàng không xác định rõ Giang Văn Bạch cùng Ngụy Trạc có quan hệ gì, nhưng hôm nay xem ra vị Giang lão bản này tất nhiên là người cực kỳ thân cận bên cạnh Ngụy Trạc, cho nên hiện tại nàng cũng vui vẻ thuận theo phần lấy lòng này của Giang Văn Bạch, dù sao cùng Giang Văn Bạch giao hảo chính là cùng Thành vương giao hảo, cũng đang đúng với ý của nàng.Kiêm Hà do dự một chút, nói: “Chính là lời đồn đại Thành vương điện hạ tựa hồ cũng không phải người tốt gì.”Lâm Chỉ đưa tay vỗ nhẹ một cái lên sau ót Kiêm Hà, một bộ giảng giải đạo lý nói: “Đánh giá một người cần dựa vào chính mình dùng ánh mắt dùng đầu óc đi tìm hiểu đích, mà không phải tin đồn đãi nói sao tin như vậy.”Kiêm Hà che cái ót vô lực phản bác: “Chính là tiểu thư người bây giờ không phải là còn không nhận thức Thành vương sao, ta cũng chỉ có thể trước nghe một chút người bên ngoài nói như thế nào.

.

.


.

.

.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.