Đọc truyện Vương Phi Lạnh Lùng – Chương 27: Lãnh Phong công tử
Ba ngày sau. Hôm nay là ngày thành thân của nàng và cái tên vương gia chết tiệt đó.
Mới sáng sớm trong biệt viện của nàng đã rất huyên náo. Linh nhi đứng bên đầu giường thực hiện nghĩa vụ cao cả của mình đó chính là đánh thức tiểu thư dậy.
” Tiểu thư à người mau dậy đi đã muộn lắm rồi đó. Người mau dậy đi”- Linh nhi hết nói lại túm chăn lôi xềnh xệch cái người nào đó đang làm tổ trong chăn.
-Linh nhi à em cho ta ngủ đi ta không lấy cái tên vương gia thối đó đâu. Nàng nằm trong chăn đáp lại bằng giọng ngái ngủ.
– Nhưng đây là lệnh của phu nhân nếu người còn không dậy đích thân bà sẽ tới lôi người dậy đó. Linh nhi lôi ngay mẫu thân nàng ra doạ. Đùa sao tiểu nhà nàng trời không sợ đất không sợ thế mà lại đi sợ mẫu thân.
“Thấy linh nhi nói vậy nàng vội chui ra khỏi chăn. Đùa chắc nếu để mẫu thân nàng đến đây thì không biết cái lỗ tai nàng sẽ bị tra tấn đến mức nào nữa.” Thôi thì cứ dậy là thượng sách.
Nàng rời giường bước đến bên bàn trang điểm để Linh nhi bới tóc giúp nàng. Sau khi bới tóc xong thì một nha hoàn mang đến một bộ hỉ phục nói nàng phải thay vào.
“Đùa bây giờ là sáng sớm mà cái tên vương gia kia phải đến chiều mới tới đón dâu. Bảo nàng mặc cái bộ hỉ phục đó ngồi trong phòng đến nửa ngày trời sao.”Minh Nguyệt kiên quyết không mặc nói là bao giờ tên vương gia kia đến mới thay vào.”
Mấy người rằng nhau một lúc lâu sau người dành phần thắng vẫn là nàng. Vậy là nàng được tự do tới lúc Long Nhật Hàn tới.
Không cần phải thay hỉ phục nàng và Linh nhi kéo nhau đi chơi. Vừa bước ra khỏi phòng nàng không khỏi sửng sốt. Có cần làm quá lên vậy không?
Phượng gia bây giờ trên dưới toàn là một màu đỏ đến cả hạ nhân y phục cũng màu đỏ là sao.
Đi đến đại sảnh nàng thấy phụ mẫu đang ở đó thưởng trà. Vừa thấy nàng họ đã hỏi “Nguyệt nhi con không ở trong phòng mà chạy ra đây làm gì”- Mẫu thân nàng hỏi.
– Mẫu thân đại nhân à người không thương con gái của người sao. Bảo con ngồi ngây ngốc trong phòng nửa ngày trời đợi cái tên xú nam nhân đó sao? Nàng nhìn Phượng phu nhân than thở.
– Thôi được nhưng khi tân lang đến con phải thay đồ ngay đó. Mẫu thân nàng đành chịu thua trước con gái.
~~~~~~ ta là tuyến phân cách thời gian~~~~~
Khi tân khách đã đến đông đủ. Bên ngoài cửa vang lên tiếng hô “tân lang tới”.
Từ cửa chính Long Nhật Hàn một thân hỉ phục đỏ sẫm bước vào. Theo sau là một đoàn người khiêng sính lễ.
Thấy “con rể tương lai ” tới Phượng phu nhân bèn đẩy con gái về phòng thay đồ. Nàng vừa quay bước đi thì bên ngoài truyền đến một giọng nói.
– Lãnh Phong công tử đến. Mọi người nghe xong cũng giật mình. “Lãnh Phong công tử chủ nhân của “Nguyệt Phong” sơn trang. Sơn trang lớn nhất Thiên Long quốc. Mà chủ nhân Lãnh Phong công tử một thần long thấy đầu không thấy đuôi”.
Từ bên ngoài người được gọi là Lãnh Phong công tử bước vào. Trên tay cầm cây quạt đang phe phẩy. Trên khuôn mặt đeo một tấm mặt nạ bạc. Phía sau là hai hắc y nhân.
Vừa bước vào Lãnh Phong công tử đã cất tiếng hỏi “Long Nhật Hàn ngươi muốn lấy nàng đã có sự đồng ý của ta chưa”
Tân khách nghe mà sửng sốt “cái gì mà muốn lấy nàng đã hỏi qua ý kiến ta chưa” rốt cuộc chuyện này là sao. Ngay cả phụ mẫu nàng nghe xong cũng khó hiểu. Long Nhật Hàn nghe xong sắc mặt đen lại. “Cái tên này và Nguyệt nhi có quan hệ gì”.
Và câu hỏi của hắn đã được giải đáp. Nàng quay lại thấy người vừa đến thì hớn hở chạy lại bên hắn hỏi “Phong sao bây giờ ngươi mới tới hả “.
Hắn nghe nàng gọi tên Lãnh Phong công tử kia thân mật như vậy thì sắc mặt càng khó coi hơn. Mùi giấm chua bay đầy không khí. Và nguồn gốc chính là Hàn vương gia cao cao tại thượng.
– Nguyệt nhi vị này là…? Phụ thân nàng hỏi.
– Phụ thân đây là Lãnh Phong công tử chủ nhân của “Nguyệt Phong” sơn trang.
-Và đây cũng là………… Nàng nói với giọng ngập ngừng khiến người ta tò mò.
~~~~ là gì thì đợi cháp sau sẽ biết~~~~~ cười mờ ám.