Đọc truyện Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt – Chương 7
Thế là Hiên Viên Dạ ở lại Tuyết Viện của Hàn Phượng Nguyệt, đến khi vết thương khỏi hẳn cũng là bảy ngày sau.
Trong bảy ngày này Hàn Phượng Nguyệt cũng đã hỏi Hiên Viên Dạ về một số việc liên quan đến hắc tiêu.
Không ngờ hắc tiêu này đã luôn đi theo bên người Hiên Viên Dạ từ khi chào đời.
Nghe Hiên Viên Dạ kể theo như lời mẫu phi hắn nói thì lúc sinh hắn ra có một vị tiền bối đã để lại hắc tiêu này cho hắn và dặn phải luôn luôn mang bên người nhưng cũng không nói rõ là tại sao.
Khi hai người nói chuyện cũng không nhắc tới chuyện phát sinh trên người mình một phần cũng xuất phát từ lòng phòng bị.
Trong bảy ngày này Hàn Phượng Nguyệt cũng không bước chân ra khỏi Tuyết Viện, trong thời gian này bên Vương Kiến đang âm mưu kế hoạch trả thù Hàn Phượng Nguyệt.
Sau hôm đó Hiên Viên Dạ cũng trở về phủ, Hàn Phượng Nguyệt cũng đi ra ngoài, khi nàng vừa đi ra liền có một bóng dáng rời đi về hướng Vương phủ.
Trong Vương phủ của Vương Kiến.
Vương Kiến oán độc cười gằn: “Ha ha.
Cuối cùng nàng ta cũng xuất hiện.
Các ngươi cứ làm theo kế hoạch.”
* * *
“Cha!” Vương Ngọc Mai bước tới nhào vào lòng Vương Kiến nghẹ ngào.
Vuốt vuốt tóc Vương Nhược Mai, Vương Kiến âm lãnh nói: “Con yên tâm, cha sẽ báo thù cho con!”
“Con muốn nàng ta sống không bằng chết!” Vương Nhược Mai nghiến răn nghiến lợi nói.
Khuôn mặt xinh đẹp vì giận dữ mà vặn vẹo.
Trong hẻm nhỏ..
Hàn Phượng Nguyệt đứng đối mặt với vô số hắc y nhân khuôn mặt dữ tợn thô kệch mang theo sát khí.
Đây chính là tử sĩ của Vương Kiến.
“Các ngươi là do ai phái tới?” Hàn Phượng Nguyệt mặt không đổi sắc hỏi.
“Chúng ta tới lấy mạng của ngươi!” Hắc y nhân lên tiếng.
“Nhiều lời với nàng ta làm gì! Giết!” Một hắc y nhân khác nói.
Hàn Phượng Nguyệt quay qua ra lệnh cho người bên cạnh, “Tiểu Đàn! Em đi trước!”
“Vâng! Tiểu thư!” Nàng biết mình ở lại chỉ thêm gánh nặng cho tiểu thư, không bằng rời đi tìm người tới giúp.
Bây giờ nếu trở lại phủ thì quá xa, nhưng phủ Tam vương gia thì chỉ cách hai con phố.
Nghĩ là làm liền Tiểu Đàn xoay người chạy đi hướng Tam vương phủ của Hiên Viên Dạ.
Bọn hắc y nhân thấy Tiểu Đàn rời đi cũng mặc kệ, mục đích của bọn hắn là Hàn Phượng Nguyệt.
Thấy Tiểu Đàn rời đi vô sự Hàn Phượng Nguyệt lúc này mới móc ra trong ngực một đôi găng tay bạc.
Đôi găng tay này được làm từ thiên tàm ti, bạch ngân thiết và một số thứ khác, nó đao thương bất nhập nước lửa bất xâm, Hàn Phượng Nguyệt cũng chưa có cơ hội dùng bây giờ lấy bọn nguời này làm vật thí vậy.
Sát khí xơ xác tiêu điều bỗng dưng lan tỏa, sát khí mãnh liệt phóng tới đám hắc y nhân khiến đám hắc y nhân khiếp sợ không thôi.
Một thân sát khí này biết bao nhiêu năm tắm trong biển máu mới có được, nhưng bất quá trước mắt chỉ là một nữ oa làm sao có thể..
trong lòng từng hắc y nhân dâng lên sợ hãi, còn sợ hãi hơn khi đối mặt với đệ nhất sát thủ.
Cuồng ngạo, khát máu Hàn Phượng Nguyệt như sống lại kiếp trước nơi nơi chém giết.
Còn nhớ kiếp truóc lúc nàng năm tuổi đã được tổ chức mang đi đào tạo, trong rừng rậm amazon hàng trăm hàng nghìn đứa bé như nàng vật lộn với nhau chém giết.
Chỉ có kẻ sống sót đến cuối cùng mới chiến thắng.
Thời gian đó đối với nàng chính là địa ngục, vô số đứa bé chém giết lẫn nhau, nàng chỉ biết giết và giết, lúc đói thì khoét thịt ăn khát thì uống máu.
Sau này, khi tổ chức trở lại thì chỉ còn lại một mình nàng, sau khi bước ra khỏi khu rừng đó nàng chính là sát thần gặp thần giết thần thấy quỷ sát quỷ cho nên kiếp trước nàng mới có danh xưng quỷ đế.
Còn bây giờ, đối mặt với nhóm hắc y nhân này với nàng chỉ là chuyện nhỏ, một thân ngạo nghễ không coi ai ra gì, bàn tay co duỗi hướng hắc y nhân gần nhất chộp tới.
Không có chiêu thức hoa mỹ chỉ thấy trước ngực hắc y nhân thủng một lỗ máu tươi tung toé.
Hắc y nhân nhìn nhau đầy khiếp sợ, lạnh lẽo đến tận linh hồn, đáy lòng thập phần sợ hãi nhưng chuyện đã rồi đành cắn răng liều chết.
Mạnh mẽ lao tới, chỉ thấy kiếm quang bay múa quanh thân Hàn Phượng Nguyệt.
Đôi tay Hàn Phượng Nguyệt ngoan, chuẩn, nhanh hướng nơi yếu hại của đối phương một kích mất mạng.
Cũng chẳng biết đánh bao lâu chỉ biết lúc Tiểu Đàn dẫn Hiên Viên Dạ tới hẻm nhỏ thì thấy xác hắc y nhân từng đống.
Giữa đống xác chết đó chỉ thấy Hàn Phượng Nguyệt đứng đó.
Một thân huyết y cũng không biết là máu của hắc y nhân hay của nàng.
Một thân sát khí xơ xác tiêu điều vẫn chưa rút khiến Hiên Viên Dạ ngẩn ngơ xen lẫn đau lòng.
Đám người Mặc Ly, Mặc Lam thấy xác chết nằm ngổn ngang cũng khiếp sợ không thôi.
Bọn họ nhìn nhau Hàn Phuọng Nguyệt tiểu thư không đơn giản, thấy được trong mắt nhau là khiếp sợ và sùng bái.
Hàn Phượng Nguyệt đang chìm đắm trong máu tươi và khát máu thì được một vòng tay ôm vào lòng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc khiến nàng bình yên đến lạ.
Sát khí tiêu thất không còn bóng dáng.
Ngẩng đầu thấy ánh mắt lo lắng đau lòng khiến đôi con ngươi chuyển thành màu đỏ của Hiên Viên Dạ, đôi mày của hắn nhíu chặt.
Trong vô thức Hàn Phượng Nguyệt đưa tay lên xoa nhẹ mặt Hiên Viên Dạ vì hắn vuốt đôi mày giãn ra.
“Nguyệt!” Giọng run run đau lòng.
Hắn thật không dám nghĩ, hắn giờ khắc này rất sợ, sợ mất đi nàng.
Chỉ cần nghĩ mất đi nàng tim hắn đau như vỡ nát, ôm nàng thật chặt hắn hôn lên đôi môi Hàn Phượng Nguyệt nỉ non.
Hàn Phượng Nguyệt bất ngờ bị hôn khiến nàng tỉnh táo lại, khát máu cuồn cuộn trong lòng không còn một mảng.
Nghe ra được Hiên Viên Dạ nỉ non, thấy hắn sợ hãi, đau lòng một nơi nào đó trong nàng mền nhũn.
Kiếp trước chưa từng có ai vì nàng đau lòng cùng sợ hãi, kiếp này nàng tuy có cha mẹ cũng yêu thương nàng nhưng Hiên Viên Dạ bây giờ khiến nàng thật sâu rung động.
Đáp lại hắn, nàng hôn bá đạo cùng chiếm đoạt, hai người hôn triền miên một lúc lâu sau mới tách ra.
Hiên Viên Dạ ôm nàng thật chặt vào lòng mừng như điên đôi mắt đỏ rực từ từ hồi phục sắc đen.
Nàng đây là chấp nhận hắn.
Một khắc kia, hắn biết nàng chính là tâm can của mình.
“Ta không sao! Chàng đừng lo!” Hàn Phượng Nguyệt nhìn Hiên Viên Dạ đau lòng nói.
Giọng nói sợ hãi có chút run run: “Ta sợ..”
Chưa nói hết câu thì môi đã bị Hàn Phượng Nguyệt chặn lại.
Nàng hôn như chuồn chuồn lướt nhưng cũng khiến Hiên Viên Dạ vui vẻ không thôi.
“Nàng ở bên cạnh ta có được không?” Một câu hỏi nhưng cũng như một lời cầu xin.
“Được!” Hàn Phượng Nguyệt không chút suy nghĩ đáp, lại như có điều suy nghĩ Hàn Phượng Nguyệt tiếp tục nói, “Chàng chỉ có thẻ là người của ta, nếu không..
Hừ” Hàn Phượng Nguyệt cũng không nói hết câu liền hừ lạnh xoay người.
“Được!” Nàng bá đạo, nhưng ta thích.
Hiên Viên Dạ hạnh phúc đáp.
“Gia! Bọn họ đều là tử sĩ, trên người không có manh mối gì!” Mặc Ly sau khi kiểm tra từng tên một đi lại báo.
“Không cần tra! Ta biết chúng được ai phái tới!” Hàn Phượng Nguyệt nhíu mi nói.
“Là ai?” Hiên Viên Dạ hỏi.
“Không sao! Ta sẽ tự giải quyết! Chàng đừng bận tâm.” Hàn Phượng Nguyệt tự tin nói.
“Ta muốn là hùng ưng giương cách bay cùng chàng chứ không là chú chim nhỏ nép trong ngực chàng được chàng che chở”
“Được!” Nàng muốn thế nào cũng được, hắn chỉ cần là chỗ dựa phía sau cho nàng là được.
.