Đọc truyện Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt – Chương 56
Ở cùng phòng với bọn họ còn có hai người một là Trầm Sơ một còn lại là Lục Linh, Lục Linh là một cô gái dịu dàng, không phải kiểu đáng yêu tinh nghịch như Ôn Đồng Đồng mà là một loại ôn nhu nhẹ nhàng đúng chuẩn danh tiểu thư khuê các.
Nhìn cái miệng không ngừng đóng mở như con chim líu lo của Ôn Đồng Đồng khiến Hàn Phượng Nguyệt ngoài bất đắc dĩ ra cũng lại bất đắc dĩ.
Bốn người sau khi giới thiệu lẫn nhau xong liền giống như kiểu vừa gặp đã quen.
Tuy tính cách khác nhau nhưng vô cùng hợp nhau.
####
Ngày hôm sau!
Bầu trời hôm nay phá lệ trong xanh tươi mát, từng đóa mây trắng giống như những đám bông bồng bềnh.
Thỉnh thoảng có vài cánh chim chao lượn vẽ nên một đường cong mỹ lệ..
Trong quảng trường học viện, từng đám cỏ xanh mơn mởn, hương hoa thơm ngát tràn ngập không gian.
Quang cảnh đẹp như bức tranh, động lòng người.
Lúc này trên sân đã tập trung rất nhiều người, nhìn từ xa chỉ thấy đầu và đầu đang chuẩn bị khảo hạch.
Mà ngay lúc này trong phòng của Hàn Phượng Nguyệt.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng đã ló lên chiếu nghiêng mà vào, in lại quang ảnh kéo dài trên mặt đất.
Gió mát lạnh từng đợt thổi vào phòng, làm tấm rèm cửa trắng bay phất phơ.
Khung cảnh đẹp như vậy nhưng hiện thực lại đối lập với nó.
Trong phòng thân ảnh ba người đang cố gắng lôi lôi kéo kéo thứ gì đó.
Thứ gì đó chính là Hàn Phượng Nguyệt, ba người kia phí hết sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng kéo được người đang quấn chặt ra khỏi chăn.
Kéo được Hàn Phượng Nguyệt xong cả ba người không để ý hình tượng mà ngồi phịch xuống dưới đất thở dốc.
Mệt chết bọn họ!
Gọi Hàn Phượng Nguyệt dậy còn cực hơn huấn luyện nữa, bọn họ đồng thờ ném cho Hàn Phượng Nguyệt ánh mắt ai oán.
Mà Hàn Phượng Nguyệt bị người đánh thức nên tâm trạng lúc này vô cùng kém.
Nàng liếc ba người bằng một ánh mắt sắc lạnh, rồi lấy khí thế sét đánh đá bay cả ba người ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Ba người bị đá ra ngoài ngây ngốc nhìn cửa phòng đóng sầm trước mắt, bọn họ thật oan uổng a.
Ta là ai?
Ta đang ở đâu?
Tại sao bọn họ lại bị đá ra đây?
Trong đầu ba người đều có chung suy nghĩ.
Khi bọn họ lấy lại tinh thần định vào tính sổ với Hàn Phượng Nguyệt thì nàng đã mở cửa bước ra.
Con ngươi của nàng híp lại nhìn ba người khiến bọn họ khó khăn nuốt nước miếng.
Hù! Thật đáng sợ! Đây là suy nghĩ đầu tiên.
Về sau không nên chọc tức nàng ấy! Đây là suy nghĩ thứ hai.
* * *
“Còn không đi? Hay để ta kêu người đưa kiệu đến rước đi?” Tâm trạng Hàn Phượng Nguyệt không tốt nên có chút dữ dằn làm cho cả ba người bị dọa cho một thân mồ hôi.
“Đi..
đi chứ! Chúng..
chúng ta tự đi!” Trầm Sơ không tự chủ được mà nói cà lăm.
Nói xong cả ba người chạy đuổi theo phía sau nhưng đi cách mấy bước.
Bởi vì lúc này trên người Hàn Phượng Nguyệt đang tỏa ra khí tức “người sống chớ gần”.
Khi bọn họ đến thì quảng trường đã đông đúc.
Nơi nơi đều toàn người với người.
“Cái này cũng..
con mẹ nó dọa người quá đi!” Hàn Phượng Nguyệt không nhịn được mà phun ra một câu chửi bậy.
Bởi vì Hàn Phượng Nguyệt nói không quá to mà trong đám người ồn ào nên không ai nghe được chỉ có mấy người Trầm Sơ nghe.
Hình ảnh cao quý lãnh diễm của Hàn Phượng Nguyệt trong lòng đám người Trầm Sơ, Lục Linh và Ôn Loli (đây là biệt danh mà Hàn Phượng Nguyệt đặt cho Ôn Đồng Đồng) bị sụp đổ hoàn toàn.
Bọn họ không nhịn được mà nhìn nàng thêm một chút, có cảm giác dường như bọn họ bị lừa lên nhầm thuyền giặc rồi, bây giờ chạy có kịp không? Bọn họ muốn chạy a~!
Sau khi nói xong câu nói Hàn Phượng Nguyệt lại khôi phục dáng vẻ cao lãnh, quanh thân tỏa ra khí tức người sống chớ gần.
Nàng thong thả đi đến nơi khảo nghiệm.
Nơi nàng đi qua mọi người không tự chủ mà rẽ sang hai bên nhường lối.
Nữ tử này thật đẹp..
Dung mạo nữ tử tinh xảo xinh đẹp khiến cả thiên địa đều ảm đạm phai mờ trước nàng.
Hàn Phượng Nguyệt luôn mang trên mình khí chất cao quý lãnh diễm.
###
Cách nơi đó không xa.
“Dật! Nhìn kìa! Nữ tử đó chính là người ta đã nói hôm qua đấy!” Phong trì vừa lắc lắc Hiên Viên Dạ vừa chỉ tay về phía Hàn Phượng Nguyệt kích động nói.
Hôm nay Hiên Viên Dạ không đi nhưng lại bị tên thèm đòn Phong Trì một mực lôi đi, tên xưa nay không màng thế sự như Lâm Tu Triết mà cũng bị hắn lôi đi xềnh xệch.
Cũng may là Phong Trì chọn một chỗ cách khu khảo nghiệm không xa nếu không mà để bọn họ xuống dưới đó chen chúc thì không biết Hiên Viên Dạ có nhịn được xúc động tháo hắn thành tám khối hay không?
Hiên Viên Dạ rút tay ra khỏi cánh tay đang lắc nhìn về phương hướng ngón tay của Phong Trì chỉ.
Hắn thấy một nhóm bốn người dẫn đầu là một hắc y nữ tử, từ xa hắn cũng cảm nhận được hàn ý từ trên người nàng ta phát ra.
Phải nói nữ tử ấy rất xinh đẹp..
Đẹp đến nỗi không có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi.
Hắn đã từng gặp qua rất nhiều nữ tử nhưng không có ai có thể so với nàng ấy.
Một thân hắc y thêu mạn đà la chỉ đỏ, khuôn mặt tinh xảo đến cực điểm, mái tóc bạc dài tùy ý buộc bằng một dải lụa đỏ bây phất phơ với hắc y trước gió.
Dung mạo và nụ cười nhạt luôn treo trên miệng Hàn Phượng Nguyệt có thể làm bất cứ người nào trầm luân, nhất cử nhất động của nàng câu hồn đoạt phách, cam tâm tình nguyện vì nàng mà khuynh đảo.
Đôi phượng mâu đen nhánh trong suốt băng lãnh như trong ngọn núi tuyết, làm cho người vừa nhìn đến liền cảm nhận được hàn ý sinh sôi.
.