Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 52


Đọc truyện Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt – Chương 52


Sau khi Hàn Phượng Nguyệt đi vào khe nứt thì khe nứt liền xuất hiện dị động.

Hỏa Phượng và Long Dực thúc dục linh lực nhưng cũng chỉ chống đỡ được một khắc sau đó vết nứt lập tức biến mất.

Trong khe nứt bắt đầu xuất hiện những vết rách từ nhỏ sau dần dần to lên.

Phải tưởng tượng như chính mình đang đi trong bão gió vậy.

Gió rít lên từng hồi như phong nhận xé rách đi y phục của Hàn Phượng Nguyệt không những vậy còn để lại trên người Hàn Phượng Nguyệt những vết thương máu tươi đang chảy ra ngoài.

Khi Hàn Phượng Nguyệt tỉnh lại thì phát hiện mình đã ở bên bờ suối, toàn thân trên dưới đều đau nhức.

Nhìn nàng bây giờ không khác gì khất cái, khất cái còn không thảm như nàng đâu.

Hàn Phượng Nguyệt bày ra kết giới xung quanh rồi nàng xuống suối tắm rửa.

Nàng không thể để mình nhơ nhớp như vậy được.

Tắm xong nàng lấy một bộ quần áo trong nhẫn không gian ra.

Chiếc nhẫn này là chiếc nhẫn của sư phụ Ngạo Thiên của nàng để lại cùng một số thứ khác.

Lúc dị năng của nàng thức tỉnh thì nó đã nằm gọn trong ngón tay nàng rồi.


Cũng may lúc đó nàng có để mấy bộ quần áo vào trong nhưng lại là quần áo thân phận Quỷ Đế.

Nhưng mà ở nơi này thì ai biết chứ.

May là những bộ đồ này tương đối dễ mặc nếu không nàng thật sự sẽ hối hận đến xanh ruột vì đã đi một mình.

Trong mấy ngày này Hàn Phượng Nguyệt luôn ở trong rừng để dưỡng thương.

Những vết thương kia đã khỏi hẳn không lưu lại một chút tỳ vết gì.

Những ngày này nàng cũng phát hiện ở nơi này không giống với bên kia nơi nàng sống.

Nơi này có xuất hiện linh lực như trong sách mà sư phụ đã lưu lại cho nàng.

Trong sách có ghi rõ cách tu luyện và cách luyện chế đan dược.

Cách tu luyện linh lực ở nơi này cũng không tính là quá khó, căn bản nó phụ thuộc vào linh lực thiên địa.

Nói chung là không làm khó được Hàn Phượng Nguyệt.

Bước đầu tiên đó là Luyện khí, Luyện khí chia làm mười lăm tầng.

Có người dùng cả đời cũng không thể tu luyện nổi mười lăm tầng này..

Còn về thuật luyện đan.

Thân là một y sư nên luyện đan có sức hấp dẫn lớn đối với Hàn Phượng Nguyệt.

Nhưng cũng có những vấn đề khiến nàng phải suy nghĩ thật lâu.

* * *

Thấm thoắt gần nửa năm thời gian đã trôi qua.

Linh lực tạo thành một vòng xoáy lớn tập trung trên đỉnh đầu Hàn Phượng Nguyệt rồi từ từ tiến nhập vào cơ thể nàng: “Rầm! Rầm! Rầm!” Nàng lại đột phá.

Bên trong kết giới Hàn Phượng Nguyệt đang nhắm mắt tu luyện bỗng mở mắt ra, trong miệng nàng phun ra một ngụm trọc khí.

Không ngờ tu luyện một lần mà thời gian đã qua nửa năm.

Nửa năm này Hàn Phượng Nguyệt không ngừng đột phá, nửa năm ngắn ngủi Hàn Phượng Nguyệt đã đột phá Trúc Cơ kỳ sơ giai.


Nếu có người biết nàng đột phá bao người dùng cả đời mà nàng chỉ trong vòng nửa năm thì không biết có bị chọc tức cho hộc máu không?

Lúc này Hàn Phượng Nguyệt bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm, mùi của thịt nướng.

Lúc tu luyện không để ý nhưng giờ không tu luyện nữa thì có chút đói bụng.

Nàng thu lại kết giới bước nhanh về phía trước.

Cách chỗ nàng không xa là một đôi nam nữ.

Nhìn qua hai người có vẻ cũng không phải con nhà quyền quý gì nhưng cũng không phải người nghèo nhìn y phục trên người và khí chất của bọn họ thì biết.

Hàn Phượng Nguyệt chưa tới gần nhưng mùi thơm quả thật quyến rũ lòng nàng.

Đã lâu nàng chưa có ăn gì vào bụng, phía trước truyền đến tiếng bước chân.

“Ngươi đi một mình sao?” Người hỏi là nữ tử có khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt linh động, mũi nhỏ môi anh đào.

Nàng ấy thân thiết lôi kéo tay khiến Hàn Phượng Nguyệt cứng đờ rồi vội giật tay ra.

Trước giờ chỉ có hai người bọn họ cùng đi khiến nàng ta thật buồn chán bây giờ bỗng dưng xuất hiện thêm một người khiến nữ tử mộc mạc y phục vui vẻ trong lòng.

Với lại từ cái nhìn đầu tiên đôi nam nữ cũng có hảo cảm với Hàn Phượng Nguyệt, sự xuất hiện của nàng khiến hai người vui vẻ.

Nhìn lại thì dáng vẻ của Hàn Phượng Nguyệt rất đẹp mắt a, nhất là một đầu ba nghìn sợi màu bạc kia tuy là bị áo chàng che phủ nhưng vẫn để lộ ra bên ngoài.

Trường bào màu đen thêu những đóa mạn đà la đỏ rực như máu làm tôn lên nước da trắng sứ, đôi phượng mâu lạnh lùng nhưng lại cho cảm giác dễ gần, môi anh đào khép lại.

Hàn Phượng Nguyệt gật gật đầu không trả lời, nữ tử kia đã kéo nàng ngồi xuống bên cạnh còn nam tử đưa cho nàng một phần thịt nướng.


“Mùi vị cũng không tệ!” Hàn Phượng Nguyệt nói không khách khí.

Đối với hai người trước mặt nàng cũng rất thích tính cách của bọn họ.

Một người trầm ổn thành thục một đáng yêu chẳng mấy chốc đã kết bạn làm quen.

Bọn họ là hai huynh muội song bào thai, huynh tên là Trầm Minh muội là Trầm Sơ đều bằng tuổi nàng.

Bọn họ xuất thân từ gia tộc hạng hai Trầm thị, hai người bọn họ đang trên đường đến đăng ký vào Thanh Văn học viện.

Sau khi giới thiệu về mình xong hai người quay sang nhìn Hàn Phượng Nguyệt.

“Hàn Phượng Nguyệt!”

Hết rồi? Hai huynh muội Trầm Minh nhìn nhau cùng có chung suy nghĩ “thật lạnh nhạt”.

Thấy Hàn Phượng Nguyệt cũng không muốn bắt chuyện cho nên Trầm Minh giữ im lặng.

Tuy Trầm Minh không lên tiếng nhưng không có nghĩa là Trầm Sơ không nói.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.