Đọc truyện Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi – Chương 43
Họ nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Một ánh sáng xanh nhè nhẹ như một chấm lửa nhỏ lơ lửng giữa màn đêm u tối từ từ tiến lại gần ba người.
Nàng có chút căng thẳng, tay nắm chặt lấy tay hắn.
Thứ này không lẽ là mà trơi giữa ban ngày sao?
– Đừng sợ.
Có ta ở đây.
– Dạ.
Thấy họ thì thầm với nhau như vậy.
Đốm sáng xanh cáu kỉnh lên tiếng đính chính lại bản thân mình.
– Này.
Ta có một tẹo như này thì ngươi sợ gì chứ?
– Tư Lung?
Tiểu tinh linh nhìn thấy Dạ Thiên nhận ra mình thì lập tức bay oà tới.
Ôm chặt lấy hắn.
Sự tái ngộ bất ngờ này khiến tinh linh tên Tư Lung vui vẻ đến mức khoa chân múa tay loạn xạ.
– Đại vương!
Vân Hy ngỡ ngàng nhìn tiểu tinh linh trước mặt.
Nó giống như một con người nhưng là phiên bản thu nhỏ vậy.
Sau lưng còn có đôi cánh tuyệt đẹp lấp lánh rực rỡ.
Vậy ra đây là tiểu tinh linh sao?
– Đại vương, sao ngài lại tới đây vậy?
Tư Lung tự dung tự tại ngồi trên vai hắn.
Trong lời nói có thể thấy hai người là người quen từ trước.
– Sư phụ…
Tiểu tinh linh lúc này mới để ý đến đứa trẻ phía dưới.
Nàng ta nhẹ nhàng bay xuống dừng lại trước mặt Vân Hy.
– Oắt con.
Ngươi là ai mà dám gọi Đại vương của ta là sư phụ? Ai là sư phụ của ngươi cơ chứ?
Trước những câu nói hạch hoẹ của tiểu tinh linh, Vân Hy không sợ mà trực tiếp đưa tay lên đỡ lấy nàng ta.
– Đẹp thật a!
Nghe Vân Hy nói vậy, Tư Lung tự hào đến nổ cả mũi.
Tự mãn xoay vài vòng, còn điệu đà khoe đôi cánh của mình.
– Tất nhiên rồi.
Ta là Công chúa tinh linh Tư Lung mà.
– Oa.
Là công chúa sao?
Tư Lung chợt để ý đến bàn tay của Dạ Thiên đang nắm chặt lấy tay của nàng.
Sắc mặt chợt thay đổi.
Bay lên chất vấn hắn với gương mặt tức giận.
– Tên khốn này! Ta không ngờ ngươi lại phản bội nàng ấy! Ngươi như vậy còn còn mặt mũi nhận ta là người quen sao?
– Tư Lung, ngươi bình tĩnh lại.
Hắn cau mày, đưa tay lên bóp sống mũi.
Hết chuyện này đến chuyện khác ập tới khiến đầu hắn ong hết cả lên.
Tư Lung vẫn không nuốt trôi nổi cục tức.
Làm ầm ĩ lên.
Thậm chí còn không nhân từ đánh vào trán Vân Hy làm sưng lên một cục.
– Đồ tiểu tam! Đồ phá hoại hạnh phúc của người khác!
– Tư Lung!
Tiếng quát tức giận của Dạ Thiên khiến cả ba người còn lại giật mình.
Tư Lung cũng dừng lại, quay người bay về phía Hàn Hạo.
– Tên thối tha.
Vậy mà dám bênh a đầu đó.
Hàn Hạo nhìn Tư Lung ngồi trên vai mình.
Mỉm cười rồi giải thích cho nàng ta.
– Ngươi hiểu nhầm rồi.
– Hiểu nhầm? Ý ngươi là sao?
Hắn cười mà không nói.
Chỉ ra hiệu cho nàng ta nhìn về phía Vân Hy.
Tư Lung dù cố chấp nhưng vẫn quay lại nhìn đứa trẻ.
Hình như cũng đã nhìn thấy thứ Hàn Hạo muốn chỉ cho nàng.
Nhanh chóng nhận ra bản thân mình đã nhầm.
Nhưng tại sao lại như thế được.
Muội đấy đã…rồi cơ mà.
– Phượng muội….
Dạ Thiên khom người cẩn thận kiểm tra cái trán đang sưng một cục của nàng.
Đau đến như vậy mà một chút phản kháng cũng không có.
– Không sao đâu sư phụ.
Nhưng mà tại sao Tư Lung lại gọi con là tiểu tam vậy? Tiểu tam là gì vậy ạ?
Hắn thở dài.
Xoa đầu Vân Hy an ủi.
– Không có gì đâu.
Con đừng để ý.
– Dạ.
– Ngoan lắm.
Đáy mắt ôn như của hắn như có xao động.
Nàng vẫn như trước đây.
Nhân hậu bao dung với tất cả mọi thứ.
Kể cả với người đã quay lưng phản bội nàng.
Tư Lung thập thò bay đến núp sau lưng hắn.
Sợ vì bản thân vừa động tay động chân với bảo bối tâm can của Đại vương cả người mà bị bẻ làm hai.
– Đại vương….
– Ngươi nghĩ bổn vương là người dễ thay lòng đổi dạ đến như vậy sao?
– Tiểu nhân không có…Nhưng thật sự không ngờ đến được đây lại là muội ấy.
Phượng muội…đã nát hồn lâu rồi mà….