Đọc truyện Vương Phi Không Viên Phòng – Chương 12-2
Không ít cơ thiếp thông minh đều nghe ra ý tại ngôn ngoại của hắn, tức là có chuyện tự mình quyết định, không cần xin phép vương phi, họ cũng không nhịn mừng thầm trong bụng, bởi vì điều này có nghĩa Vương Gia cũng không coi trọng vương phi.
Triệu Như Hi cũng mơ hồ nghe ra ngụ ý của hắn, có chút ngoài ý muốn dò xét nhìn hắn, nhất thời không hiểu hắn nói như vậy là muốn nàng không có quyền lực của vương phi, hay biết nàng tính thích thanh tĩnh, không muốn ứng phó những kia cơ thiếp, vì nàng nghĩ?
Liếc thấy nàng quăng tới ánh mắt nghi ngờ, Sa Lãng Thần thoáng nhíu mày nhìn nàng, cánh môi xẹt qua một nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của hắn lóe lên rồi biến mất, nàng có chút giật mình đồng thời, trái tim giống như bị người cầm lông vũ nhẹ nhàng cọ xuống, hiện lên cảm giác khác thường.
Bất quá nàng thu lại suy nghĩ rất nhanh, ngồi nghiêm chỉnh.
Sau khi Sa Lãng Thần nói thêm mấy câu, mười mấy tỳ nữ ngay ngắn trật tự mang rượu và đồ ăn đưa đến chỗ ngồi mỗi người. Tối nay là bữa cơm đoàn viên, thức ăn tự nhiên hết sức phong phú, đầu tiên là một phần canh nóng ấm dạ dày, tiếp theo đưa lên một món ăn mặn, đồng thời đưa lên một thức ăn phối hợp.
Sau khi thức ăn được mang lên, Triệu Như Hi liền vùi đầu thưởng thức những món ăn này, mỗi một món đều hết sức mỹ vị, khiến đôi đũa nàng cầm cũng không ngừng lại, hoàn toàn quên tối nay sắp xảy ra “Đại sự“.
Ngồi kế bên nàng, Sa Lãng Thần thu hết vào mắt bộ dáng nàng ăn tân tân hữu vị (hứng thú, say mê), vẻ mặt như có điều suy nghĩ, ở dưới kia các cơ thiếp đều rất chú ý dáng vẻ, không dám ăn nhiều, lướt qua liền ngừng lại, chỉ có nàng một hớp một miếng ăn rất vui sướng.
Hắn tự mình châm ly rượu thay nàng. “Ái phi uống chút rượu, rượu này dùng nước suối Tuyết Long sơn cất, hương vị cực kỳ tinh khiết, ái phi nếm thử một chút.”
Nghe hắn nói, Triệu Như Hi mới giương mắt dò xét nhìn hắn.
Thấy hắn đưa ly rượu cho nàng, nàng sững sờ, nhưng vẫn nhận lấy ly rượu kia, uống cạn một hớp, nàng không thích uống, tửu lượng không tốt lắm, vì vậy không uống nhiều.
“Ái phi cảm thấy rượu này như thế nào?”
Vừa rồi nàng chỉ lo ăn, không cẩn thận nghe hắn gọi nàng thế nào, hôm nay nghe hắn gọi nàng ái phi, trong nháy mắt cảm thấy da gà nổi đầy cánh tay, nhưng nàng kịp thời nhịn kích động muốn xoa bóp cánh tay, lễ độ vuốt cằm nói: “Rượu này cực tốt, tuy có chút mạnh, cũng rất trợt thuận.”
Rượu nuốt xuống, một luồng khí nóng dọc theo cổ họng theo thực quản một đường ấm đến dạ dày.
“Ái phi uống nhiều chút.” Sa Lãng Thần cũng không quên những cơ thiếp kia, tầm mắt chuyển một cái, hướng về phía mọi người nói: “Các ngươi cũng uống chút.”
“Tạ vương gia.” Các nàng cơ thiếp đồng thanh.
Triệu Như Hi không uống rượu kia nữa, tiếp tục vùi đầu ăn gạch cua đậu hũ đưa lên, đưa đậu hũ nấu chín vừa phải non mềm vào miệng, ăn ngon đến nàng mặt mày tươi cười.
Chắc hẳn bữa ăn tối nay tốn không ít tâm tư của đầu bếp vương phủ, mỗi một món ăn đều mỹ vị ngon miệng, vừa đúng, để nàng tìm không ra sai lầm.
Món cuối cùng là chè cùng đồ ngọt, chè là dùng trái cây tươi nấu chín, thêm ngân nhĩ hạt sen, mùi vị trong veo cũng không ngán.
Đồ ngọt là bánh ngọt nhân khoai môn, là lần trước nàng dạy La sư phụ làm, La sư phụ đem nó cắt thành từng phần nhỏ, dễ ăn cơm.
Nàng cầm một khối đưa vào trong miệng, mùi thơm của khoai môn tràn ngập trong miệng, khiến nàng thỏa mãn gật đầu để mắt tới.
Là người ưa ăn đồ ngọt Sa Lãng Thần hiển nhiên rất thích món bánh ngọt khoai môn này, ăn hết bánh ngọt trên bàn, phía dưới những cơ thiếp kia cũng rất thích món này, ăn hơn phân nửa.
Dùng bữa xong, Sa Lãng Thần bắt đầu phân phát cho đông đảo thê thiếp tiền tượng trưng cho cát tường may mắn.
Theo tôn ti phân chia, đầu tiên hắn phát cho Triệu Như Hi một túi gấm con màu đỏ, lại phát cho những người khác.
Triệu Như Hi tò mò sờ trong tay túi gấm, âm thầm đoán bên trong là cái gì, từ hình dáng đến xúc cảm, hình như là …nguyên bảo.
Phát xong tiền mừng, Sa Lãng Thần vung tay lên. “Tất cả giải tán đi.”
Sau khi cùng mọi người khom người cung tiễn hắn rời đi, Triệu Như Hi mới nhớ lại tối nay hắn muốn đi chỗ cô qua đêm, nàng vốn bởi vì hưởng dụng thức ăn ngon mà giản mi tâm trong nháy mắt nhíu lại, chần chừ lo lắng nghĩ tối nay làm sao ứng phó hắn.
Sa Lãng Thần đi vài bước, chợt dừng bước lại, quay đầu lại hỏi, “Tại sao ái phi còn chưa đi, chẳng lẽ còn chưa ăn no?”
Sắc mặt nàng hơi cương, lúng túng đáp: “Không phải.”
“Vậy ái phi còn đứng đó làm cái gì?”
Nghe hắn thúc giục, đôi tay Triệu Như Hi dưới ống tay áo nhẹ nhàng nắm thành quyền, nhắm mắt đi tới, cùng hắn rời đi.
Bọn họ vừa đi, các cơ thiếp nhất thời ồn ào lộn xộn thảo luận ——
“Tối nay không phải Vương Gia muốn ở chỗ vương phi chứ?” Có người suy đoán.
“Ngươi không nhìn thấy vừa rồi Vương Gia đặc biệt rót rượu cho vương phi.”
“Hừ, cái này thì có cái gì, Vương Gia ở chỗ ta từng thay ta rót rượu.”
“Ta cũng uống qua trà Vương Gia thay ta châm.” Người còn lại cũng hả hê phụ họa.
Mấy người khác cũng rối rít bày tỏ mình cũng từng may mắn uống qua rượu hoặc trà tự tay Vương Gia châm. Băng phu nhân lạnh lùng nghiêng mắt nhìn nhìn các nàng một cái, liền tự mình rời đi.
Ngón tay dài nhọn của Mộng phu nhân ma sát chiếc cằm trắng nõn, như có điều suy nghĩ cũng rời đi.