Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương

Chương 68: Tính Vương - Trịnh Hàn Thư


Đọc truyện Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương – Chương 68: Tính Vương – Trịnh Hàn Thư

Thái hậu đứng dậy, nhìn đám người ở đây ra lệnh.

“Thôi chuyện đã đâu vào đấy hết rồi, vậy thì cứ lui ra ngoài hết đi, tránh làm phiền lão bát nghỉ ngơi, riêng về Mao quý nhân ta biết ngươi sẽ không an tâm giao lão bát cho ai nữa, thôi thì từ nay về sau ai gia đặt cách cho ngươi ở lại nơi này chăm sóc cho lão bát, dù gì cũng còn mấy tháng nữa lão bát sẽ dọn ra ngoài cung mà lệnh phủ đệ riêng*, tới lúc đó ngươi hãy theo thằng bé luôn đi. Còn về chuyện đám nô tài kia chờ khi Gia Yến kết thúc, ai gia sẽ đích thân xử lý.”

*Hiện nay bát hoàng tử đã được 14 tuổi, theo luật lệ của Đông tề quốc, hoàng tử khi đã đủ 15 tuổi sẽ rời khỏi hoàng cung ra ngoài lập phủ đệ (tức nhà riêng) mà ở.

Mao quý nhân nghe thái hậu ra lệnh như vậy mà hết lòng mừng rỡ, quỳ rạp xuống đất cung kính đáp.

“Thần thiếp tạ ơn thái hậu, tạ ơn bệ hạ.”

Hoàng đế cũng không có ý kiến gì, cùng với thái hậu và Diệp Hách quý phi rời khỏi, đám nữ nhân hóng chuyện như Dương phi, Tề phi cũng rời đi sau đó, Lục Sách và Tô Lâm Yên nhìn Uyển Ca – Lục Phong bực mình mà rời khỏi, Uyển Ca dặn dò bệnh tình của bát hoàng tử với Mao quý nhân sau đó cùng với Lục Phong và Bàng lão rời đi.

Chớp mắt một cái Tĩnh An điện của bát hoàng tử trở nên tĩnh lặng, Mao quý nhân ở lại trong đó mà chăm sóc, đời này bà không thể dựa vào phu quân (hoàng đế) thì chỉ có thể nhờ vào đứa hài tử này mà thôi.

Vẫn là theo như lệ của những năm trước, tất cả mọi người tham gia yến tiệc trước khi hết giờ dậu sẽ đều lưu lại ở ngự hoa viên hoàng cung, cốt là ngắm hoa, đánh cờ, thi tài thơ họa với nhau để giết thời gian. Lý hoàng hậu đã ở đây từ sớm thấy đám người thái hậu, hoàng đế, Diệp Hách quý phi trở lại liền ra đón tiếp hỏi thăm.

“Nhi thần tham kiến thái hậu, thần thiếp tham kiến hoàng thượng, bệnh tình của An nhi thế nào rồi ạ?”


Thái hậu không thèm trả lời rời đi khỏi cùng với Diệp Hách quý phi, hoàng đế đứng lại trả lời.

“Đã không sao rồi, An nhi chẳng qua là bị dị ứng mà thôi, may mà nhìn có Uyển Ca nên thằng bé đã ổn hơn rất nhiều rồi.”

“Uyển Ca…?”

Lý hoàng hậu tỏ ra hơi ngạc nhiên hỏi lại, hoàng đế tay chỉ về phía nàng đang đi cùng Lục Phong nói tiếp.

“Ừ chính là con bé Thanh Uyển Ca, mấy năm rồi con bé không vào cung nàng quên cũng phải thôi, chuyện lần này thái hậu đã an bài, nàng tốt nhất đừng nên chống lại nữa, bằng không đừng trách ta vì sao vô tình.”

Dứt lời hoàng đế bước đi, Lý hoàng hậu nhìn hình bóng của Uyển Ca, từ đầu tới cuối cũng chỉ là một nha đầu không hơn không kém, vậy mà lại tinh thông y thuật? Còn về chuyện bát hoàng tử bị dị ứng…làm gì có chuyện bát hoàng tử vô duyên vô cớ bị dị ứng kia chứ….thật tức cười, chính là Lý hoàng hậu sai ma ma trong Ngự Thiện Phòng mua chuộc nô tài, bắt hàng ngày phải đem cà tím luộc lên cho bát hoàng tử ăn, bát hoàng tử nếu không muốn chết đói thì cũng phải ăn thôi…cốt là để sau khi bát hoàng tử xảy ra chuyện, cũng là chết không đối chứng càng sẽ không liên can tới bà ấy, nào ngờ Mao thị ấy lại nhân lúc Gia Yến mà tâu lên với thái hậu và hoàng đế làm cho bà ta mất cơ hội khử đi một chướng ngại vật…đúng là tức chết bà ta mà.

“Tùy ma ma, ngươi còn nhớ Uyển Ca kia là kẻ nào không? Trong cung nhiều quận chúa quá, ta quên mất nó lai lịch thế nào rồi.”

Lý hoàng hậu vừa nhìn Uyển Ca vừa hỏi Tùy ma ma – bà ta là ma ma thân cận nhất của bà ta. Tùy ma ma lập tức đáp.


“Bẩm theo lão nô nhớ thì…Thanh Uyển Ca kia là đích nữ của phủ Cảnh vương, thân mẫu là An Nhân công chúa của Bắc Tề quốc, năm đó được hoàng thượng và vua của Bắc Tề đồng lập thành quận chúa, là vị quận chúa duy nhất trong lịch sử làm quận chúa của cả hai nước, nàng ta thân thì chỉ là Bạch lệnh Cường Giả sư vô cùng yếu kém, nhưng lại được hoàng thượng đích thân ban hôn cho Chiến vương làm vương phi ạ.”

Lý hoàng hậu cau mày miệng lẩm bẩm – “Lại là Lục Phong…nha đầu đó chữa trị được cho Lục An thế nào công danh cũng sẽ để cho Lục Phong nhận, giỏi y thuật…hừ xem ra Thanh Trọng là muốn cho nha đầu đó trở thành Dược Sĩ sư để thiên hạ bớt chê cười đây mà, ngươi cho người chuẩn bị một chút, lát nữa ta là muốn để thiên hạ này nhìn thấy Chiến vương phi suy cho cùng cũng chỉ là một đứa nhóc yếu mềm, không có sức mạnh mà thôi.”

Tùy ma ma nghe Lý hoàng hậu hạ lệnh lập tức lui đi chuẩn bị, còn Lý hoàng hậu thì giả bộ bình thản đi ngắm hoa chờ xem kịch hay do chính tay mình dựng lên.

Một mặt Uyển Ca cùng Lục Phong đi dạo Ngự Hoa Viên bên kia cũng khá vui vẻ, dù là nàng đã cố gắng đuổi hắn đi, kết quả lại là bị hắn chơi chiêu lại, nàng không thèm để ý tới hắn nữa, đi dạo ngắm những đóa hoa cúc trắng vàng mới mở vô cùng đẹp mắt, Lục Phong đi cùng nàng không lên tiếng làm phiền nàng nữa, im lặng mà nhìn nha đầu trước mắt rồi cười thầm hạnh phúc, đang đi bỗng Uyển Ca lại vô tình đụng trúng một thứ gì đó.

“Ấy gia…đau quá…”

“Quận chúa người không sao chứ? Là ai mà không có mắt…”

Tiểu Hoa vừa đỡ nàng dậy vừa tức giận mà chửi rủa, lại ngước lên nhìn thấy một nam nhân mặc bạch y, mái tóc đen dài được vén lên nửa chừng, nửa còn lại để thả tự nhiên, thân hình cao ráo, vô cùng đẹp trai tay phải lại cầm quạt xếp bằng giấy phe phẩy tỏ ra thư sinh nho nhã, người này so với Lục Phong có thể nói là một chín một mười a. Thư đồng của người đó bực mình lên tiếng.

“Rõ là tiểu thư nhà ngươi đi không có mắt đụng phải…”


Chưa để thư đồng kia nói hết, vị công tử mỹ nam kia liền lên tiếng nói xen vào.

“A Tài không được vô lễ, xin thứ lỗi cho ta vì đã làm cô nương phải té ngã, mong cô nương lượng thứ cho.”

Tiểu Hoa bị nam nhân kia làm cho mê mệt không nói được tiếng nào, Uyển Ca đứng dậy cười gượng đáp.

“Không sao…không sao, ta cũng là quá bất cẩn nên đụng phải huynh.”

Lục Phong lập tức chạy tới chỗ nàng, nhìn nam nhân kia cười nhẹ.

“Ta còn tưởng là ai…hóa ra chính là Tính vương a.”

Mỹ nam kia cười nhẹ đáp lời hắn.

“Ta cũng không thể ngờ lại có duyên gặp được Chiến vương tại đây a, quả là vinh hạnh vinh hạnh.”

Uyển Ca cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc quanh đây, mắt của hai nam nhân này như là viên đạn thật muốn ăn tươi nuốt sống đối phương rồi bỗng tự nhiên cả hai đập tay nhau, như là huynh đệ lâu ngày không gặp.


“Hahaha Trịnh Hàn Thư ngươi biến đi đâu mất mấy năm nay, giờ mới chịu ló mặt ra vậy hả?”

“Chứ không phải do Chiến vương ngài bóc lột sức lao động quá mức khiến ta phải chạy xuống Giang Nam trốn tới giờ sao?”

Cả hai nói rồi lại cười to, ôm nhau hữu nghị, Uyển Ca não chạy không thông hỏi Doanh nhi.

“Hai người họ có quan hệ gì với nhau…”

Doanh nhi nhìn Hắc Thất, Hắc Thất cung kính trả lời.

“Bẩm quận chúa, ngài ấy là Trịnh Hàn Thư – người đời xưng ngài ấy là Tính vương, bởi ngài ấy rất giỏi trong việc tính toán, mưu trí hơn người, ngài ấy là đích tử của Trịnh đại tướng quân hiện đang thủ quân tại phía nam nước ta, bản thân ngài ấy là Ngự Lôi sư thất phẩm, là sư huynh đệ với vương gia, năm đó khi vương gia ra trận đánh giặc là ngài ấy đã hiến kế giúp đẩy lui được quân địch, từ đó trở thành quân sư hiến kế riêng cho vương gia, bất quá mấy năm trước ngài ấy không nói một lời mà từ biệt, giờ đây mới là gặp lại.”

Uyển Ca nghe Hắc Thất kể sơ qua thì liền có thể hiểu được, Tính vương không phải danh hiệu do hoàng đế ban tặng cho y mà là người trên thiên hạ gọi y như vậy, tóm lại y chính là quân sư quạt mo của Lục Phong, thảo nào lại tỏ ra thân thiết như thế. Người này nếu đã được thiên hạ ban cho danh xưng Tính vương chắc chắn không phải là dạng vừa đâu.

– ——–Góc Tâm Sự———

Nam8 chính thức lên sàn rồi nha mọi người, không biết rằng Chiến vương nhà ta sẽ làm thế nào để tránh khỏi câu “Hồng Hạnh Vượt Tường” đây, mời các bạn tiếp tục đón xem chương mới nhé.

– ———Hết Chương 65———


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.