Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương

Chương 62: Thử y phục


Đọc truyện Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương – Chương 62: Thử y phục

Trời mờ mờ sáng, Uyển Ca dụi mắt tỉnh dậy vươn vai ngáp ngủ, bỗng bên trong thân thể của nàng vang lên một tiếng cười không dứt.

“Hahaha… đau bụng quá…hahaha…”

Nguyệt cau mày tỏ ra khó chịu gằn giọng hỏi.

“Mới sáng sớm ngươi cười cái gì vậy?”

Tinh bên trong thân thể vừa biết được chuyện đêm qua Nguyệt làm thế nào mà trốn được buổi xem hí kịch ấy, chịu không nổi mà cười lăn cười bò.

“Ta là cười…hahaha chuyện tối hôm qua hahaha.”

Nguyệt nghe Tinh nói vậy liền hết sức tức giận, mặt lại đỏ ửng nói to.

“Thì sao chứ, không phải lúc trước ngươi cũng hay dùng cách này để trốn học, trốn tiết đó thôi…”


Tinh vẫn không thể nhịn được cười, cố gắng không cười nữa đáp.

“Nhưng ta chưa thấy ai lại giả ngất để trốn xem hí kịch cả, ta xin lỗi nhưng ta vẫn không thể không cười.”

Nguyệt khó chịu quay mặt cau mày.

“Hí kịch thì sao, nó có gì hay ho đâu kia chứ? Có vài tuồng mà cứ hát đi hát lại hoài, á rồi a đủ kiểu, tóm lại là ta không thích nó, càng không có hứng để đi xem nó.”

Tinh ráng nhịn bụng không cười nữa, sống với nhau nhiều năm vậy rồi nàng tất nhiên biết rõ Nguyệt không hề thích hí kịch, nhưng lại dùng cách giả bộ ngất xỉu để trốn tránh thì hơi quá.

“Ừ ta xin lỗi, ta tất nhiên biết rõ là ngươi không hề thích hí kịch, ta càng sẽ không ép ngươi thích nó đâu, bất quá là… mà thôi bỏ qua vụ này đi vậy, nếu như ta nhớ không nhầm thì hôm nay là tết đoàn viên đúng không nhỉ?”

Nguyệt bình tâm trở lại, gật đầu nói.

“Ừ đúng là tết đoàn viên, hôm nay ngươi phải vào cung tham dự gia yến, không cần đoán cũng biết được thế nào cũng sẽ không tránh được những kẻ lắm mồm nhiều chuyện, ngươi hãy nên cứng rắn một chút đừng để cho người khác leo lên đầu mình mà ngồi.”

Vừa nói cả hai vừa chuyển đổi linh hồn với nhau, nhắm mắt lại đồng tử màu đỏ như máu chớp mắt một cái đã trở thành màu xám đặc trưng, nàng lên tiếng.

“Ngươi yên tâm đi, ta hiền chứ không có ngốc, nếu bọn chúng quá đáng thì đừng trách ta vừa sao vô tình.”

Nguyệt nghe nhân cách kia của mình nói thế liền cảm thấy an lòng mà chìm vào giấc ngủ. Tịch ngồi dậy tập thể dục tại ngay trong phòng rồi vệ sinh cá nhân.

Ngay lúc này ngoài cửa Cảnh vương phủ, Hắc Thất vừa mới tới để gửi món quà mà Lục Phong cố tình chuẩn bị cho nàng, gia binh nhận quà nhanh chóng truyền lại cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nhìn thấy món quà kia liền biết rõ bên trong là thứ gì, liền nhanh chân đem tới cho nàng.

“Tiểu thư… người dậy chưa? Chiến vương vừa gửi đồ tới cho người này.”

Uyển Ca nghe thế liền bước tới cánh cửa phòng mở ra, Tiểu Hoa cười khúc khít đưa gói quà cho nàng, đó là một chiếc tay nải màu vàng, nàng cầm lấy món quà kia đóng cửa lại rồi đi vào trong phòng mở chiếc tay nải ra.


Bên trong chiếc tay nải kia là hai chiếc hộp gỗ vuông đường kính khoảng 15cm, cao tầm 7cm, Uyển Ca mở chiếc hộp đầu tiên ra bên trong là một bộ trang sức làm từ vàng trắng và ngọc trai, bao gồm: 1 chiếc kim quan, 3 chiếc trâm cài và một đôi khuyên tai, tất cả chúng đều có chung một màu, bộ trang sức này lấy màu trắng và vàng làm chủ đạo nhưng lại không hề chói ló càng không mang chút gì tính giản dị, quả thật rất thích hợp cho những hoàn cảnh như nàng lúc này.

Chiếc hộp thứ hai theo nàng đoán chính là một bộ cổ phục và quả nhiên không hề sai. Bên trong chiếc hộp thứ hai là một bộ cổ phục theo phong cách nhà Hán, kín đáo, trang nhã nhưng không quá rườm rà, chỉ có duy nhất ba lớp áo, bộ cổ phục này cũng được lấy tông chủ đạo là màu trắng đan xen sợi vàng vào trong, những sợi vàng tạo ra những hình hoa văn vô cùng đẹp mắt nhưng không hề phô trương, càng không hề chói mắt, bên dưới tà váy được đính kèm những viên ngọc trai, những viên ngọc trai được đính theo hoa văn của những cánh hoa bên dưới lại là chỉ vàng tôn lên những đường hoa văn kia. Quả thật là rất tao nhã, quý phái và không kém phần sang trọng.

Nhìn đống y phục này, Uyển Ca mới nhớ lại những lời nói hôm qua của Lục Phong, tự thân nàng cảm thấy hơi cảm động một chút, cầm cái váy lên mặc vào đo thử thì mới cảm thấy như bộ váy này sinh ra để dành cho bản thân nàng vậy, vừa như in không sai một ly, Uyển Ca thấy vậy cũng miễn cưỡng mà mặc bộ y phục này vào, Tiểu Hoa nãy giờ đứng ngoài cửa phòng đang lén lút nhìn trộm vào bên trong, Doanh nhi thấy vậy liền lặng lẽ bước tới vỗ vai, Tiểu Hoa giật bắn mình quay lại nhìn Doanh nhi.

“Ai vậy… Doanh tỷ tỷ là tỷ sao? Tỷ làm muội giật cả mình.”

Doanh nhi chống nạnh chỉ Tiểu Hoa nói.

“Ta phải hỏi muội mới đúng, làm gì mà đứng đây lén lén lút lút vậy hả?”

Tiểu Hoa liền nhớ ra kéo Doanh nhi lại nói nhỏ.

“Tỷ nhỏ tiếng chút, muội đang nhìn lén tiểu thư thử y phục của vương gia chúng ta gửi tới.”

Doanh nhi nghe vậy liền hóng hớt nhìn lén chung, cả hai vừa áp mắt vào khe cửa, cánh cửa đã liền mở ra làm cả hai té ngã xuống đất.


“Á… ui da… đau quá.”

“Cũng tại muội đòi nhìn lén, cái mông của mình.”

Nhìn hai nha đầu đang tay trái xoa mông, tay phải xoa đầu dưới chân mình kia Uyển Ca cau mày lên tiếng.

“Cả hai làm gì ngoài này vậy, có biết là nguy hiểm lắm không, tết trung thu mà để bị thương là xui lắm biết không hả?”

Doanh nhi và Tiểu Hoa đỡ nhau đứng dậy, trước mặt cả hai làm một tiểu cô nương mặc cổ phục màu trắng xen vàng vô cùng tao nhã, xinh đẹp nhìn cả khuôn mặt thì lại vô cùng dễ thương, muốn bắt về mà nuôi a.

Uyển Ca đã thay xong bộ y phục mà Lục Phong cho người mang tới, chỉ còn trang điểm và làm tóc nữa là đủ bộ.

– ——Góc Tâm Sự——-

Hôm nay chỗ Miêu cúp điện nguyên ngày nên Miêu không thể viết sớm được cho mọi người, cũng may còn kịp để viết chương mới cho các bạn a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.