Đọc truyện Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương – Chương 48: Món nợ này, ta sẽ nghi nhớ thật kỹ
Một lời quát nộ của Uyển Ca làm cho toàn bộ những người có mặt ở đây đều phải kinh sợ, Từ ma ma không cẩn thận mà té ngã xuống đất, hai nô tỳ đứng bên cạnh lập tức đỡ bà ta lên, ngay cái lúc bà ta đứng lên Uyển Ca liền nói nhỏ với Doanh Nhi, Doanh Nhi gật đầu bước tới trước mặt bà ta kề tai giọng nói thì nhẹ nhàng mà mang theo sát khí bức người.
“Từ ma ma, tiểu thư muốn nói với bà rằng, nếu bà chịu khai ra chắc chắn sẽ có thưởng, nếu không khai đánh cho tới chết.”
Từ ma ma kinh sợ lùi nhẹ, bà ta khẽ liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt của nàng liếc lại làm bà ta kinh hồn bạc vía, bà ta lập tức quỳ xuống run rẩy nói.
“Khởi bẩm tam tiểu thư, là… là Hữu Tố, là bà ta kêu lão nô làm, bà ta nói Tiểu Hoa là nha đầu thân cận của người, không làm tốt chức trách để tam tiểu thư mất tích, đáng phải bị sử phạt, còn đưa cho lão nô 300 lượng bạc để xúi dục nữa ạ.”
Hữu ma ma cau mày lại, nhanh chóng quỳ xuống chối cải.
“Tam tiểu thư, Từ Lan bà ta ăn nói hồ đồ, chuyện nào không hề liên can đến lão nô, lão nô càng không biết chuyện Tiểu Hoa cô nương bị bắt nhốt, mong tam tiểu thư suy xét.”
Uyển Ca không cần biết bên nào đúng bên nào sai, nàng chỉ cần Tiểu Hoa có thể bình an vô sự, nàng nhanh chân bước tới chỗ của Từ Lan nắm chặt cằm của bà ta, nâng lên to giọng hỏi.
“Người ở đâu? Ngươi cho người nhốt Tiểu Hoa ở đâu?”
Từ ma ma ấp úng nói trong sự sợ hãi.
“Dạ… là ở… ở trong nhà kho Phi Linh viện a.”
Uyển Ca buôn tay nhanh chóng cùng Doanh Nhi và An quản gia đi tới Phi Linh viện, Hữu ma ma chờ cho nàng đi khỏi liền đứng dậy tát thật mạnh Từ ma ma một cái, Từ ma ma lấy lại tinh thần đứng dậy nắm lấy bàn tay của Hữu Tố nói to.
“Bà còn dám tát ta, ta nói cho bà biết nếu như không phải nhị tiểu thư cho tiền kêu ta làm như vậy, thì còn lâu ta mới nghe lời bà, bà đừng có được nước làm tới!”
Hữu Tố thu tay lại khẽ nói nhỏ với bà ta.
“Nhi nữ của bà hiện đang là nhị phẩm tỳ nữ ở bên cạnh nhị tiểu thư, bà có muốn nó sẽ được gả cho người tốt không hả, tốt nhất là bà nên câm mồm lại, bằng không nha đầu đó sẽ sống không bằng chết.”
“Bà…!”
Từ Lan tính cãi lại nhưng lại vì nhi nữ của mình mà lặng thinh, Hữu ma ma quay đầu lại nói thật to với các tỳ nữ, gia binh đã và đang nghe chuyện kia.
“Còn các ngươi nữa, tốt nhất là câm cái mồn của mình lại, bằng không đừng trách tại sao ta lại vô tình, nghe rõ hết chưa?”
Đám gia binh, tỳ nữ kia im ru không dám nói nên lời, Hữu ma ma đắc ý mà bỏ đi.
Còn về phía nàng, Uyển Ca đã tới được Phi Linh viện, cửa viện này đã đóng, nàng đá cửa xông vào bên trong, viện này trước giờ luôn để trống, lại xa chính viện nên hoang tàn heo hút, từng khung cảnh nơi đây đều bám đầy bụi bậm, mạng nhện chất chồng, Uyển Ca nhanh chóng đi tới nhà kho đã bám bụi của Phi Linh viện, trên cửa nhà kho lại có dấu vết mở cửa rất mới, nàng liền mở cửa bước vào bên trong, Doanh Nhi cùng An quản gia cũng nhanh chóng bước vào, ba người nhìn theo ba hướng khác nhau, bỗng Doanh nhi lên tiếng.
“Tiểu thư bên này.”
Nàng liền quay mặt về phía Doanh Nhi, đi thêm vài bước thì nhìn thấy một thân ảnh nha đầu tầm 10-12 tuổi, mặc trên người y phục nô tỳ rách nát bẩn thỉu, từ trên xuống dưới cơ thể có nhiều chỗ trầy xước, rướm cả máu, tay chân bị trói chặt, miệng thì bị nhét vải vào trong, tóc tai thì bù xù, mặt mũi dính đầy bụi bẩn, nha đầu kia đã bất tỉnh, Uyển Ca nhìn cảnh này trái tim nàng nhói đau, khóe mắt ngấn lệ, không sai đó chính là Tiểu Hoa của nàng kia rồi.
Uyển Ca lập tức ngồi xuống đỡ Tiểu Hoa lên cởi trói rồ bỏ miếng vải trong miệng Tiểu Hoa ra, Doanh Nhi nhanh chóng cởi một lớp áo bên ngoài ra đắp cho Tiểu Hoa, An quản gia liền chạy đi gọi người tới, một lúc sau hai người gia binh đã được đưa tới, hai người họ cùng với Doanh Nhi dìu Tiểu Hoa đi, Uyển Ca đi theo khi đi qua chỗ của Từ ma ma cùng đám hạ nhân lúc nãy, lòng nàng không thể kìm được nóng giận, nàng cho kêu Doanh nhi đưa Tiểu Hoa về viện của mình trước, còn nàng thì ở lại tay trái đập mạnh xuống bàn giọng nói mang theo sát khí ngật trời.
“Gia binh đâu, bắt Từ Lan cho ta, đánh… phải đánh thật mạnh, cho tới khi bà ta chịu khai chủ mưu thì thôi!!!”
Hai gia binh nhận lệnh bước tới nắm chặt bà ta lại, một gia binh khác thì đem 1 cái ghế chuyên dùng để tội nhân nằm lên đó để thi hành án phạt, hai người kia ép Từ Lan nằm sấp xuống ghế, rồi trói tay của bà ta vòng lại ôm cái ghế, để bà ta không thể chống cự, chuẩn bị xong hết gia binh bắt đầu đánh, hai nam nhân lực tay cực mạnh dùng roi đánh lên toàn bộ phần lưng mông của bà ta, Từ Lan chịu không nổi hét to.
“Tam tiểu thư, xin… người… tha cho lão nô…á…a… tam tiểu…”
Tiếng hét của Từ Lan vang cả vương phủ, Hữu ma ma nghe được mà cau mày lại, bà ta chỉ sợ Từ ma ma không chịu nổi mà khai ra và quả thật đúng như Hữu ma ma lo lắng, Từ Lan cũng nhanh chóng không chịu được đòn roi mà khai ra hết.
“Tam tiểu thư… đừng đánh nữa… lão nô xin khai… toàn bộ đều giống như lúc nãy lão nô đã nói, là nhị tiểu thư nhờ Hữu Tố đó tới chỗ lão nô… sai lão nô bắt và nhốt Tiểu Hoa vào trong phòng kho, sau khi… xong việc sẽ cho lão nô 300… lượng bạc.”
Uyển Ca liền cho dừng tay, nàng đứng dậy quay mặt đi không thèm nhìn Từ lan, giọng nàng vang lên lạnh lùng.
“Các ngươi có thể đụng tới ta, nhưng tuyệt đối không được đựng tới người nhà của ta, Tiểu Hoa không chỉ là nô tỳ mà còn là tỷ muội tốt nhất của ta, dẫu là ai cũng không có quyền đánh nàng ta, người đâu lôi bà ta xuống, chặt đi một ngón tay út rồi đem nó tới viện cho ta, nhớ phải chăm sóc cẩn thận đừng để bà ta mất máu quá nhiều mà chết.”
Từ Lan xanh mặt, bà ta la lớn cầu xin nàng tha thứ, nhưng bóng hình của nàng nhanh chóng rời khỏi đó đi về Túy Liên viện, về tới nơi đã nhìn thấy một vị đại phu lớn tuổi đang châm cứu cho Tiểu Hoa để cô nhanh chóng tỉnh lại, nàng bước vào trong nói nhỏ với Doanh Nhi một số việc, Doanh nhi gật đầu rời khỏi, nàng bước tới chỗ đại phu ân cần hòi thăm.
“Tiểu Hoa, muội ấy không bị sao chứ?”
Lão đại phu rời giường cầm một tờ giấy viết vài đơn thuốc, nàng nắm tay ông lại hỏi lại thêm một lần nữa.
“Ta hỏi ông, Tiểu Hoa không sao chứ?”
Vị đại phu tỏ ra bực mình, vung cây bút lông rơi xuống đất.
“Để từ từ, ta viết đơn thuốc rồi nói cho, tiểu nha đầu cứ nhảy vào mồm ta hoài vậy, ngươi…”
Chưa để vị đại phu kia nói xong Uyển Ca đã ngồi xuống giường bắt mạch cho Tiểu Hoa, rồi nàng lấy hộp kim châm trên đầu giường mở ra khẽ hơ qua ngọn lửa mà lúc nãy lão đại phu kia vừa dùng, rồi châm vào nguyệt ở phần thái dương và trán, 3 cây ở phần đỉnh đầu rồi dùng ngón cái bấm mạnh vào huyệt nhân trung dưới mũi của Tiểu Hoa, lập tức Tiểu Hoa khẽ ho một tiếng mà tỉnh lại, lão đại phu há hốc mồm, lão ta cảm thấy hổ thẹn nhanh chóng viết cho xong tờ đơn thuốc rời nhanh chóng rời đi, Tiểu Hoa mơ mơ hồ hồ mở mắt đã nhìn thấy nàng, Tiểu Hoa liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc cố cười thật tươi.
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng về rồi, nô tỳ đợi người mãi…”
Uyển Ca cố giữ lấy những giọt lệ bước tới bàn trà rót nước cho Tiểu Hoa, rót chung nước ấm xong nàng bước tới đỡ lấy đầu Tiểu Hoa cho cô ấy uống nước. Tiểu Hoa uống xong hơi thở đã đều hòa trở lại, nắm lấy tay nàng.
“Tiểu thư, người đừng khóc, nô tỳ không sao đâu.”
Uyển Ca lúc này không giữ được nước mắt nữa, hai hàng nước mắt tuôn rơi nàng ôm chặt lấy Tiểu Hoa giọng nói mang theo nỗi hối hận vô cùng.
“Tiểu Hoa, ta xin lỗi đều là lỗi của ta, nếu không phải tại ta, muội cũng sẽ không thành ra như thế này, ta hứa sau này sẽ không bao giờ để muội lại một mình nữa, tuyệt đối không.”
Tiểu Hoa cười nhẹ, vỗ vỗ tay nàng an ủi.
“Tiểu thư, không sao rồi, đừng khóc nữa, tiểu thư người đừng buồn, Tiểu Hoa muốn ngủ một chút…Tiểu thư có thể…”
Uyển Ca liền đứng dậy, xoa xoa đầu của Tiểu Hoa.
“Muội hãy nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài đây, có gì phải gọi ta biết không?”
Dứt lời nàng rời khỏi căn phòng đóng cửa lại, Tiểu Hoa mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay, nàng ngồi trên ban công trước phòng canh cho Tiểu Hoa ngủ, một lúc sau Doanh Nhi đã về tới nơi chạy tới nói nhỏ với nàng.
“Nô tỳ đã làm xong những gì người căn dặn, nhưng tiểu thư tại sao chúng ta không đánh tận cửa luôn?”
Nàng lắc đầu giọng nói sắc lạnh.
“Đối đầu với cẩu nhân chỉ có thể chơi trong bóng tối, nối thù lần này Thanh Uyển Ca ta sẽ ghi nhớ thật kỹ.”
– ——-Hết Chương 46——-