Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương

Chương 43: Trở về cảnh vương phủ (thượng)


Đọc truyện Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương – Chương 43: Trở về cảnh vương phủ (thượng)

Tinh gãi gãi cái đầu không biết phải trả lời Nguyệt ra sao, nói đi nói lại Uyển Ngọc cho dù có thái quá như thế nào thì nàng ta cũng là đại tỷ của bọn nàng, giết nàng ta cũng không hay ho gì lắm.

“Nguyệt, nàng ta tuy có bất đồng với chúng ta nhưng vẫn chưa tới mức phải tận tay loại bỏ, cứ bình tĩnh đã chuyện đâu còn có đó.”

Nguyệt biết ngay thế nào Tinh cũng sẽ nói thế, Tinh luôn là người suy tính trước sau tính tình lương thiện còn nàng là vậy đó thuận nàng thì sống nghịch nàng thì vong, cho dù là ai đi chăng nữa, Nguyệt không thèm nói gì nữa chìm vào trong giấc ngủ.

Uyển Ca đứng dậy mặc chiếc áo khoác ngoài vào cầm lấy túi y dược của mình rồi rồi khỏi chiếc lều đi tới hội hợp với Lục Phong khi nàng tới nơi Lục Phong đã cho binh sĩ bày binh bố trận xong, một cổ xe ngựa loại lớn dành cho quý tộc, 30 Cường Giả sư các loại thêm 10 Ngự Lôi sư và 10 Ngự Thổ sư chia ra làm 3 nhóm nhỏ, nhóm đầu đi trước xe ngựa, nhóm 2 đi cùng xe ngựa, nhóm 3 cũng là nhóm đông người nhất đi theo sau xe ngựa còn gánh thêm 10 hòm bảo vật, Uyển Ca nhìn đoàn người này có khác gì đoàn rước dâu đâu kia chứ, nàng dỡ khóc dỡ cười bước đến chỗ Lục Phong đang đứng khẽ khều khều áo của y nói nhỏ.

“Huynh không cần phải làm rình rang vậy đâu, cứ một chiếc xe ngựa thôi là được.”

Lục Phong cười nhẹ tỏ ra lưu manh.


“Nàng đừng lo ta không dọn hết bảo vật trong nhà tặng cho Cảnh vương đâu, đừng sợ ta còn có mớ bảo vật để làm sính lễ cưới nàng nữa mà.”

“Huynh…ta.”

Uyển Ca cứng miệng với nam nhân này, nàng nhìn trong đám hòm rương ấy đều là kỳ trân dị bảo, rối cuộc nam nhân này giàu có tới mức nào. Lục Phong nhìn thấy mọi chuyện đã vừa mắt y quay lại nói lớn.

“Bổn vương giờ sẽ đưa ái phi về nhà mẹ, có lẽ người mai mới trở về doanh trại được, không có bản vương Hắc Tam sẽ thay bổn vương làm chủ, kẻ nào làm trái luật thì cứ xử theo quân pháp!”

Hắc Tam từ đám binh sĩ bước lên ba bước cúi đầu chấp tay hành lễ.

“Thần xin tuân lệnh, cung tiễn vương gia, vương phi an!”

Đám binh sĩ đồng loạt hô vang theo.

“Cung tiễn vương gia, vương phi an!”

Lục Phong gật đầu y quay người nắm lấy tay nàng nhưng nàng không nắm lấy tay y mà trực tiếp trèo lên xe ngựa, Lục Phong cười thâm sâu y biết nàng đang mắc cỡ Lục Phong theo bước nàng leo lên xe ngựa, sau đó đoàn người khởi hành đi về phía tây bắc hướng về thành Đông Kinh.

Lúc này ở Cảnh vương phủ, phụ thân của nàng Cảnh vương cũng đã nhận được thông báo là Lục Phong hôm nay sẽ trả nàng về, ông ấy liền mừng rỡ, một là vì nàng bình an vô sự, hai là vì nàng đi cùng với Lục Phong sẽ khiến cho những lời đồn đại không hay trước kia sẽ biến mất.

Uyển Tâm và Uyển Ngọc thì lại bị kinh ngạc, hai nữ nhân này không thể ngờ thật sự Chiến vương sẽ đích thân đưa Uyển Ca về phủ, cả hai đều tỏ ra cực kỳ khó chịu, Uyển Ngọc bị thương tuy đã được Dược Sĩ sư của hoàng cung chữa trị tận tình nhưng nhất thời vẫn là chưa thể đi lại bình thường, nàng ta lại vì chuyện này mà cắn răng chịu đau mặc y phục vào đi ra ngoài cổng đoán tiếp Chiến vương, người bị thương còn ra tận cửa đón tiếp đương nhiên Thanh Uyển Tâm cũng không thể không đi, nhưng nàng ta lại biết cách lấy lòng người khác trong khi Thanh Uyển Ngọc đang chọn lựa bộ y phục sặc sỡ nhất để cho Lục Phong chú ý tới mình thì Thanh Uyển Tâm chỉ mặc thanh y màu xanh lá nhạt cài thêm trăm cài cùng màu trong nàng ta cực kỳ giản dị, còn Thanh Uyển Ngọc thì chẳng khác gì tắc kè hoa cả.


Từ khi xuất phát ở doanh trại tới giờ cũng tầm nửa tiếng, nhưng nàng và Lục Phong ở trong xe ngựa lại không hề phát nói gì cả, nàng đang suy nghĩ về rất nhiều chuyện của Cảnh vương phủ còn Lục Phong thì lại đang nghĩ về chuyện rốt cuộn ai làm kẻ đã cho người hành thích y lần trước, xung quanh nàng và y chỉ vang lên tiếng móng ngựa trên mặt đất bỗng xe ngựa dùng lại phu xe lập tức lên tiếng.

“Khởi bẩm vương gia đã tới cổng thành rồi ạ.”

Trong xe ngựa không nói gì cả, binh sĩ canh cổng sau khi kiểm tra lệnh bài lập tức mở cổng thành cho đoàn ngựa đi qua, đã thế đám binh sĩ còn nói to một câu.

“Chiến vương hồi kinh!”

Lời này nói ra người dân hai bên đường mới để ý đến trước tấm màn che của xe ngựa có khắc ấn dấu cờ hiệu của Lục Phong lại còn có đám binh sĩ toàn là Cường Giả và Ngự Thuật sư, người dân lập tức hoảng hồn mà chia ra hai bên đường tạo ra một con đường thẳng tắp cho đoàn binh sĩ đi qua, người dân đồng loạt hô vang.

“Chào mừng Chiến vương hồi kinh!”

Nàng bị tiếng hô đồng loạt ấy làm hết hồn, nàng khẽ liếc nhìn dân chúng bên ngoài rời lại liếc qua nam nhân tóc trắng ngồi trong xe với mình kia, nàng nhìn thái độ này của dân chúng với Lục Phong biết ngay y đã lấy được lòng dân, nàng cười nhẹ lúc này nàng mới lên tiếng.


“Bọn họ, xem ra rất kính trọng huynh?”

Lục Phong ngước mắt nhìn nàng lắc đầu.

“Không phải kính trọng mà là sợ hãi, bọn họ sợ địa vị của ta, sợ sức mạnh của ta.”

Nàng nhún vai Lục Phong này khi mà nghiêm túc thì quả thật rất rất lạnh lùng a, nàng chưa nói thêm câu nào thì xe ngựa lại dừng, phu xe thông báo.

“Vương gia, đã tới Cảnh vương phủ rồi ạ.”

– —-Hết Chương 41—–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.