Đọc truyện Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương – Chương 117: Vì ngươi là đệ tử của bà ta!
[Nửa tháng sau – Liên Châu thành]
Hơn nửa tháng trôi qua kể từ lúc Khảo Thí diễn ra, trong thời gian này gần như không có chuyện gì xảy ra, tất cả trở nên yên bình đến lạ thường.
Từ đó tới giờ, đám ngoại môn đệ tử của Thủy linh phong giống như biến thành một nhân cách khác, không những không gây thù, kiếm chuyện với Uyển Ca – Tiểu Hoa, ngược lại còn ngoan ngoãn bất thường, nghe lời râm rắp.
Có lẽ đây chính là điển hình của câu nói: Gió theo chiều nào thì theo chiều đó hoặc kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt a, dù sao thì như vậy cũng tốt, đỡ phải mất chất xám với lũ “phù du” này, nhờ vậy Uyển Ca trở nên rảnh rỗi và dùng phần lớn thời gian để luyện tập ngự thủy.
Lần trước vô tình tạo ra được đao băng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, đã khiến cơ thể nhất thờ không thích ứng kịp mà dẫu tới đóng băng gân và mô, nếu không phải trước đó nàng đã học ngự hỏa thì không chỉ đơn giản là ngủ suốt ba ngày như vậy a.
Nhân lúc này vô cùng rảnh rỗi, cả Tinh và Nguyệt đều cố gắng luyện tập thêm kỹ năng và cách khống chế ngự thủy, Nguyệt bằng một cách vi diệu nào đó đã có thể tĩnh tâm được như lời Thủy thánh đã nói, đây có thể nói là bước đột phá lớn bởi trước giờ Nguyệt còn chưa biết “Tĩnh Tâm” là cái thể loại gì.
*Ko phải là không biết nó có ý nghĩa gì mà là không biết cách Tĩnh.
– ——–
Hôm nay Uyển Ca tâm trạng vô cùng vui vẻ, bởi hôm qua nàng vừa luyện ra được một vài viên đan dược có tác dụng trị nội thương rất công hiệu.
Uyển Ca cùng Tiểu Hoa xuống trù phòng ăn sáng, không thể ngờ lại gặp được Vương Thuần Khanh cũng đang đi xuống, trong sắc mặt của nàng ta thì có vẻ mọi chuyện đã ổn hơn nhiều rồi, Uyển Ca nhớ tới chuyện vết thương của nàng ta là do mình gây ra, liền lấy lọ đan dược mới luyện thành đưa cho nàng ta, xem như là bồi thường vậy.
“Vương sư muội đợi đã, ta ở đây có lọ đan dược trị nội thương rất hiệu quả, mong muội hãy nhận lấy lòng thành của ta a.”
Vương Thuần Khanh nhìn lọ đan dược rồi nhìn thẳng Uyển Ca như muốn dò xét thật kĩ, sau đó đưa tay cầm lấy lọ đan dược, ánh mắt lúc này lại không nhìn trực tiếp Uyển Ca nữa mà cuối xuống, tựa như không dám đối mặt.
“Đa tạ và xin lỗi vì tất cả…”
Tinh mỉm cười cả trong bụng lẫn sắc mặt, xem ra không phải ai ở Liên Châu thành này cũng đều như Tôn Thử Di và Tùy Mang Á, vẫn còn có những người đang cố tỏ ra nguy hiểm và gan lì để bảo vệ bản thân khỏi thế giới tàn khốc này.
Vương Thuần Khanh chính là một trong số đó và nàng tin chắc rằng Vương Thuần Khanh rồi sẽ trở về với bản ngã của mình khi đã quá mệt mỏi với “vai diễn” của mình, nàng hy vọng được làm bạn với cô gái này.
“Không có gì, dù sao ta cũng có lỗi, vết thương…còn đau lắm không?”
Vương Thuần Khanh nhìn Uyển Ca tuy không nói gì nữa nhưng lắc đầu ra hiệu, Uyển Ca khẽ cười rồi đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng.
Sau đó hai người tách ra, Uyển Ca và Tiểu Hoa một bàn, còn Vương Thuần Khanh thì cũng ngồi chung một bàn với các ngoại môn đệ tử khác.
“Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng cho ta hỏi có Uyển Thanh sư muội ở đây không?”
Đang ăn cơm ngon lành, bỗng từ ngoài cửa lớn xuất hiện hai – bốn bóng người, một trong hai người đi đầu ngay lập tức nói thẳng vào vấn đề.
Nghe vậy, cả đám ngoại môn đệ tử liền đứng dậy đi ra lan can nhìn xuống lầu dưới, nhìn cho thật rõ cả đám có chút ngạc nhiên vì “quý nhân” đại giá quang lâm.
“Người bên dưới là ai?”
Uyển Ca không nhịn được liền hỏi cho rõ. Một vài đệ tử nhanh chóng chạy tới chỗ Uyển Ca giải thích cặn kẽ.
“Người bên dưới cũng giống như tỷ vậy, là một…không, là hai nội môn đệ tử tới cùng lúc a. Người mặc y phục màu tím nhạt kia là Thiên sư tỷ – Thiên Phi Phi, còn bạch y nữ tử bên cạnh chính là Sở sư tỷ – Sở Linh Cơ, cả hai đều là nội môn đệ tử của Cầm linh phong.”
Uyển Ca nghe vậy liền đứng dậy, bước tới lan can nhìn một lúc, sau đó hùng dũng đi xuống đối mặt. Trong bụng Uyển Ca lúc này lại đang nghĩ: Là phúc thì không phải họa, mà đã là họa thì không thể tránh khỏi.
Uyển Ca và một đám ngoại môn đệ tử đi xuống tiếp đón Thiên Phi Phi và Sở Linh Cơ, khuôn mặt lại có chút không thoải mái.
Sở Linh Cơ nhìn Uyển Ca, nhìn thật kĩ từ đầu tới chân, rồi lại nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của nàng, trong lòng không biết vì sao lại muốn cười, xem ra nội môn đệ tử của Thủy linh phong không giống như nàng tưởng tượng, không phải là to hay nhỏ, vuông hay tròn mà là một tiểu nha đầu vô cùng “khả ái” a.
*Khả ái = đáng yêu.
Thiên Phi Phi nhìn Uyển Ca tới mức ngay cả người, đã từng nghe nói là: Nội môn đại sư tỷ của Thủy linh phong chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Ban đầu còn không tin, giờ đây xem ra không thể không tin a, đúng là người được Thủy thánh lựa chọn có khác a.
– ———Lời tác giả ———-
Dẫu đã khuya, nhưng đã hứa thì sẽ làm a.
Chương này chưa sửa và vẫn còn 1-2 phần nữa a.
Hẹn gặp lại các bạn vào những ngày gần nhất, Miêu không dám chắc có thể ra đứng lịch hay không, mong các bạn thông cảm cho.
– ———Hết ⅓ Chương———-