Đọc truyện Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương – Chương 115: Khảo thí vị trí đứng đầu (hạ)
Nói rồi Uyển Ca quay mặt bỏ đi, tuy nhiên đối thủ của nàng lại không hề từ bỏ dễ dàng như vậy, chỉ cần Thủy thánh vẫn chưa công bố kết quả trận đấu, nàng ta vẫn có cơ hội nghịch chuyển tình thế.
Ban nãy chẳng qua là bị sát khí của Uyển Ca làm cho sợ, trong lúc ấy phải đưa ra kết hoãn binh bằng không sợ là lời nói kia của Uyển Ca không phải chỉ là nói suôn, mà là thật sự có ý muốn lấy mạng nàng ta.
Luận về Ngự Thuật, Uyển Ca có thể sử dụng ngự hỏa để khắc chế ngự thủy của Tôn Thử Di, tuy nhiên luận về sức mạnh và độ nhanh nhẹn thì chưa biết ai hơn ai đâu.
Ngay lúc này đây chính là lúc sơ hở nhất của Uyển Ca, chỉ cần một đao thôi, Uyển Ca một khi bị thương, trận đấu này sẽ thay đổi kết quả.
Đây là trận đấu sinh tử, không có quy định không cho sử dụng vũ khí, vì thế Tôn Thử Di sớm đã thủ sẵn một con dao nhỏ trong tay áo, phòng cho trường hợp cuối cùng, không ngờ lại phải dùng với Uyển Ca – người mà nàng ta xem thường nhất.
Tôn Thử Di liền lấy con dao trong tay áo ra, lẳng lặng đứng lên, bộ dạng vẫn một biểu cảm thất thần như lúc nãy, rồi bỗng nhiên Tôn Thử Di lao tới chỗ Uyển Ca với tốc độ nhanh nhất có thể, ánh mắt khát máu đỏ ngầu, khuôn mặt biến dạng do những đường gân nổi lên, tay trái túm chặt lấy áo của Uyển Ca, tay phải cầm chặt cán dao muốn đâm thẳng vào phần sau gáy của Uyển Ca (Nên nhớ Ca thấp hơn Di).
Tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ trước màn đâm lén của Tôn Thử Di, tới mức Thủy thánh cũng không kịp trở tay, Tiểu Hoa chỉ kịp hét lớn như muốn cảnh báo cho Uyển Ca.
“Tiểu thư nguy…!!!”
“Xẹtttt!!”
Khoảng ba giây sau, một tiếng chém đứt thứ gì đó vang lên, ngay chỗ Uyển Ca và Tôn Thử Di máu bắn lên, ướt đẫm một vùng, kế tiếp là tiếng hét vang trời.
“Á aaaaaaaa!!!”
Mọi thứ gần như lặng yên, chỉ còn tiếng khóc vì đau đớn tận cùng, yên lặng đến mức nghe được tiếng máu nhỏ giọt trên thanh gươm băng…
“Ta đã nói rồi, tốt nhất ngươi nên an phận thủ thường đừng gây chuyện nữa, có điều là ngươi không nghe, cũng nghe không hiểu. Nếu đã như vậy rồi thì ta chỉ có thể thẳng tay diệt trừ hậu họa, đây còn như là bài học cho ngươi đi.”
Uyển Ca lạnh nhạt đứng một bên hảo hảo dạy dỗ “tiểu sư muội” không chịu nghe lời kia của mình.
Ban nãy khi Tôn Thử Di vừa nằm lấy áo của Uyển Ca, nàng đã kịp quay lưng lại đối diện với Tôn Thử Di, tay phải kềm chặt tay trái của Tôn, tay trái còn lại tạo ra một lưỡi đao băng sắc nhẹm trên đầu ngón tay, khi Uyển Ca vung tay trái xuống lập tức tay phải của Tôn Thử Di bị đứt lìa, lưỡi băng sắc tới mức không gặp bất kì trở ngại gì khi chém qua xương bắp tay của Tôn Thử Di.
Cánh tay phải kia rơi xuống, máu từ bên trong tuôn ra như nước, thanh đao rơi xuống đất lắm lem máu trên sàn.
Cả Uyển Ca và Tôn Thử điều há hốc kinh ngạc, Uyển Ca không hề nghĩ rằng một đao kia lại có thể chém đứt tay của Tôn Thử Di, nàng trong lúc đó tay không tất sắt, trong đầu chỉ kịp nghĩ ra một thứ vũ khí gì để vô hiệu hóa đòn tấn công của Tôn Thử Di, không ngờ bản thân lại tạo ra đao băng, rồi mượn lực của cánh tay mà chém bay cánh tay này.
Uyển Ca nhanh chóng lấy lại tinh thần, xuất khẩu thành văn muốn dùng chuyện này để dạy cho tất cả những ngoại môn đệ tử kia một bài học, tuy nhiên đối thủ của nàng lại không được như vậy.
Tâm trạng của Tôn Thử Di lúc này vô cùng hỗn loạn, cơn đau thấu xương phát ra khiến cho nàng ta không kìm được nước mắt, tay trái giữ chặt miệng vết thương, ngước mặt lên trời hét lớn.
“Tay của ta…aaaaaaa, Thanh Uyển Ca và ngươi vĩnh viễn không bao giờ đội trời chung!!!”
Uyển Ca cười nhếch miệng, vung tay áo đáp lời.
“Chuyện đó tính sau, ta nghĩ ngươi bây giờ nên được cầm máu và đi tìm Dược Sĩ sư nhỉ?”
Đám người bên dưới võ đài bị những gì xảy ra làm cho ngơ cả người, mãi tới khi Uyển Ca và Tôn Thử Di đấu khẩu, cả đám mới hoàn hồn tỉnh giấc.
Lập tức tiếng xôn xao vang lên không ngớt, cũng có người chạy đi gọi Dược Sĩ sư, có người thì lấy thuốc cầm máu cho Tôn Thử Di uống, và tất nhiên đó là lũ ngoại môn đệ tử trung thành, có một vài ngoại môn đệ tử sớm đã bất mãn với Tôn Thử Di vì thế khi thấy Tôn Thử Di bị thương nặng như thế, họ liền mừng ra mặt.
“Mau đi gọi Dược Sĩ sư, sư tỷ không thể duy chuyển thêm nữa đâu.”
“Máu chảy ra nhiều như vậy, trước tiên phải uống thuốc cầm máu đã, nhanh đem thuốc tới đây.”
“Sư tỷ, ráng lên…”
“Cứ tưởng thế nào, hóa ra gậy ông đập lưng ông a, còn muốn ám sát người ta kia đấy.”
“Hừ trước giờ toàn đưa ra cái bộ mặt cao quý, sai người khác như con ở, giờ đây chính là quả báo đấy.”
“Xem ra từ nay về sau, gió ở Thủy linh phong này đã chuyển hướng khác rồi a.”
“Tôn Thử Di bị như vậy là quá đúng, trước giờ luôn luôn lên giọng, người không biết còn tưởng nàng ta là nội môn đệ tử của Thủy linh phong này, ta phải đem truyện cười này về kể cho mọi người ở Lôi linh phong bọn ta nghe mới được.”
“Phải phải, ta cũng phải kể lại cho đám ngoại môn đệ tử của Mộc linh phong bọn ta, chắc chắn đang sẽ là tin hot nhất tuần, không… phải là tháng này mới đúng a.”
“…”
Thủy thánh nhíu mày, tỏ ra trầm lặng. Bà bước lên võ đài nhìn đám người Tôn Thử Di, liếc cho một cái rồi cao giọng cất tiếng.
“Tôn Thử Di coi thường kỷ luật, rõ ràng lúc đầu đã chịu thua nhưng sau đó lại dùng dao ám sát đối thủ, đây là hành động không thể tha thứ. Hôm nay trước sự chứng kiến của mọi người, ta – Phong chủ của Thủy linh phong này chính thức khai trừ Tôn Thử Di ra khỏi Thủy linh phong, sáng sớm ngày mai thu dọn đồ đạc rời khỏi Liên Châu thành, vĩnh viễn không được nhắn tới chuyện bản thân từng là đệ tử ngoại môn của Liên Châu thành nữa.”
Một lời Thủy thánh nói ra như sét đánh ngang tai, Tôn Thử Di trợn mắt nhìn chằm chằm Uyển Ca, rồi bỗng nhiên nôn ra một ngụm máu, sau đó lại ngất lịm đi.
Uyển Ca, Tiểu Hoa và tất cả mọi người đều kinh ngạc tới mức không dám tin, tất cả đều nghĩ Tôn Thử Di sẽ không bị phạt hoặc cao lắm chỉ là phạt gì đó cho có, bởi vết thương kia đối với nàng ta đã là một hình phạt rất nặng rồi, không thể ngờ Thủy thánh lại ra tay mạnh như vậy.
Trong lúc mọi người còn đang xì xầm bàn tán, thì Thủy thánh lại lên tiếng khẳng định.
“Trận đấu kết thúc, người chiến thắng chính là Từ Uyển Thanh!”
Thủy thánh cầm lấy tay trái của Uyển Ca giơ lên, nhưng Uyển Ca lại kêu đau và khẽ rút tay lại, nhìn kỹ có thể nhìn thấy tay trái của nàng đang rung, sắc mặt nàng tái nhợt không còn chút máu, miệng không ngừng rung rẩy, thở ra khí lạnh.
Thủy thánh biết được Uyển Ca vì sao như vậy, đây là tác dụng phụ của việc chưa học kỹ lại tùy tiện đi tạo băng, giờ đây cơ và gân của nàng sợ là đã bị đóng băng do bản thân Uyển Ca không thể kiểm soát được việc tạo băng.
Thủy thánh nhanh chóng đỡ Uyển Ca xuống sàn thi đấu, lúc này đây Tôn Thử Di cũng đã được đưa đi tới Dược các trong tình trạng bất tỉnh nhân sự.
Tiểu Hoa vội vàng chạy đến chỗ Uyển Ca, Thủy thánh giao Uyển Ca lại cho Tiểu Hoa, không quên nhắc nhở Tiểu Hoa cho Uyển Ca uống canh gừng cho ấm người và uống thuốc hạ sốt, may là Uyển Ca có học ngự hỏa có thể giúp phá băng trong cơ thể, nếu không phải đi tìm một Ngự Hỏa sư mới mong mau khỏe lại.
Uyển Ca được Tiểu Hoa và một “fan” mới thu nhận đưa về phòng nghỉ ngơi, Khảo Thí vẫn tiếp tục cho tới cuối ngày.
– ———-Lời tác giả———–
Như thông báo thì hôm qua là một ngày đặc biệt vì thế Miêu không viết truyện, giờ viết bù cho mọi người đây.
Phần cuối sẽ đăng vào ngày mai (thứ năm).
Trận chiến này kết thúc ở chiêu thứ bảy, đây cũng chính là số may mắn của Miêu a.
– ——–Hết nửa chương 111———