Đọc truyện Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương – Chương 108: Liên Châu thành cũng có hòa thượng? – Bản hoàn chỉnh
Lời này của Tinh khiến cho Nguyệt đứng hình mất ba giây. Sau khi hoàn hồn và biết rằng bản thân không hề nghe lầm, Nguyệt lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Không thể như vậy được, lỡ như ngươi thua thì…”
“Nguyệt, trên thế gian này không có hai từ lỡ như, ta chắc chắn bản thân mình sẽ cố gắng hết sức mình để chiến thắng, trận đấu này ta có thể nắm chắc 80% cơ hội thắng cuộc. Bằng không ta sẽ không ngu ngốc tới mức tự chấp nhận vụ này, vì thế ngươi hãy an tâm đi.”
Nguyệt tất nhiên biết được Tinh đã có thể nắm chắc được phần thắng bằng không Tinh sẽ không đưa ra quyết định mạo hiểm như vậy, có điều Nguyệt không an tâm tý nào vì đối thủ chính là đám người Tôn Thử Di kia. Ai biết được lũ ấy sẽ bày ra trò xấu xa gì, tóm lại là cực kì nguy hiểm.
“Ta không đồng ý, ngươi ấy à chân yếu tay mềm, làm sao có thể đấu với bọn chúng được, nếu như ngươi cứ kiên quyết như vậy, vậy thì được thôi, ngươi đi mà lao đầu vào chỗ chết, ta không thèm quan tâm nữa.”
Tinh không ngờ Nguyệt lại nói ra những lời ấy, đây là khuyên nhủ không được nên cố tình nói kiểu như không thèm quan tâm đến a.
“Nếu như là ngươi, ngươi có tham gia cuộc thi này không? Nếu có thì đừng ngăn cản ta nữa, bởi nếu đổi lại là ngươi, ta dù có khuyên hết lời, ngươi cũng sẽ tự làm theo ý mình.”
“Ta…ngươi, được rồi tùy ngươi thôi. Có thua cũng thua làm sao cho vinh quang một chút.”
Nguyệt biết bản thân không thể lay chuyển được ý chí của đối phương, giận thì nói như vậy nhưng cuối cùng vẫn là muốn người kia phải biết bảo vệ lấy thân.
Tinh cười mỉm gật đầu, ở bên cạnh nhau lâu như vậy làm sao không biết được tính tình và cách ăn nói của nhau, dẫu cho người kia có lựa chọn thế nào thì người còn lại tuy rằng không muốn như vẫn sẽ ủng hộ tới cùng.
“Ngươi là đánh giá quá thấp sức mạnh của ta và đề cao quá sức mạnh của đối thủ rồi. Ta trận này chỉ có thắng, không thể bại.”
Dứt lời Tinh mệt mỏi ngáp dài một hơi, vươn vai rồi tự chìm vào trong giấc ngủ, để lại Nguyệt vừa tức giận vừa lo lắng.
Tinh tuy đã nói như vậy, nhưng chung quy cũng rất nguy hiểm, nếu như…. Có điều Tinh nói đúng, trên thế gian này không có hai từ nếu như, trận đấu này dù chơi ăn gian cũng nhất định phải thắng.
Lại nói tới cái vụ ăn gian này khiến nàng nhớ đến chuyện ám sát Thủy thánh và đúng như những gì mà Tinh đã suy nghĩ, Nguyệt rất có hứng thú với vụ này.
Tất nhiên là nàng sẽ không giết Thủy thánh, mà sẽ dừng tay kịp thời, tuy nhiên đó là chuyện của sau này còn bây giờ thì phải nghĩ tới việc thi đấu trước đã.
“Cốc…!”
“Á…chết tiệt là kẻ nào dám ném đá vào đầu bổn…tiểu thư.”
Đang mãi suy nghĩ, Uyển Ca không hề phát hiện ra có người ném một viên đá nhỏ về phía mình, tới khi đá trúng vào đầu thì nàng mới giật mình, rồi theo thói quen mà quát ngay kẻ dám ném đá dấu tay ấy.
Nàng còn vì quen miệng tính xưng là “quận chúa” nhưng nhanh chóng nhớ ra lập tức xưng là “tiểu thư”.
Uyển Ca chống nạnh đứng trước cửa sổ nơi hung khí được ném vào, chờ đợi hung thủ xuất hiện. Đợi được một lúc thấy kẻ kia không muốn lộ mặt, nàng không thể chịu được nữa liền buông lời đe dọa.
“Ngươi không cần phải chơi ném đá giấu tay với ta, ngươi ở đâu ta đã nhìn thấy rồi, nếu còn không xuất hiện thì đừng trách.”
Kẻ ném đá đứng trên mái của tòa tháp bên cạnh nghe Uyển Ca nói vậy mà khẽ mỉm cười, một nụ cười ranh ma nhưng đủ để làm trái tim của biết bao thiếu nữ đổ ngã.
“Theo ta thấy cô nương không phải là đã nhìn thấy ta, mà là cố tình nói vậy để ta ra mặt. Ta nói không sai chứ, tiểu sư muội?”
Ở trên mái của tòa tháp bên cạnh, một bóng hình nam nhân mặc bạch y đạp gió bước tới cửa sổ phòng của Uyển Ca, đứng trên lan can đối mặt với Uyển Ca, cả hai cách nhau tầm 3 bước chân và một khung cửa sổ.
Uyển Ca lúc này cố gắng nhìn kỹ tên nam nhân trước mặt rồi đứng hình mất vài giây.
Người này có thể đoán là tầm 23 tuổi đổ xuống, da mặt hồng hào, môi đỏ như son, dung mạo mang đầy vẻ tà mị.
Không góc cạnh – nam tính như Lục Phong, cũng không phải kiểu thư sinh – mọt sách như Trịnh Hàn Thư, càng không xảo trá như Mộc thánh mà nàng vừa gặp lúc sáng.
Tên nam nhân này có một vẻ gì đó rất riêng biệt, vẻ đẹp của hắn vừa soái ca và vừa đẹp gái, ánh mắt màu đỏ tà mị giống như nàng, càng khiến cho dung mạo của y thêm phần mị hoặc.
Có điều đẹp là thế, tà đạo là thế nhưng vì sao y lại mặc áo cà sa, cổ đeo tràng hạt, tay cầm xâu chuỗi, đầu được cạo sạch tóc tới mức bóng loáng, nếu như nàng không nhìn nhầm thì đang rõ ràng là một hòa thượng a.
Uyển Ca nửa hiểu nửa không. Gì thế này,tên này là kẻ đã dùng đá ném mình? Hắn gọi mình là sư muội, hắn cũng là đệ tử nội môn? Hắn là ai sao lại xuất hiện ở đây?
Không…những câu hỏi này không quan trọng, quan trọng là Liên Châu thành này có nhận hòa thượng làm đệ tử hay là hòa thượng ở thế giới này khác với thế giới của mình? Liên Châu thành này cũng có hòa thượng sao?
Thấy Uyển Ca nhìn mình không chớp mắt, nam nhân kia cười lưu manh, giọng nói câu dẫn.
“Tiểu sư muội nhìn ta như thế, phải chăng là đã mê muội vẻ đẹp của ta rồi? Như thế là không tốt đâu a.”
Uyển Ca ớn lạnh với lời nói ấy của hắn, lập tức đáp trả.
“Mê muội cái đầu ngươi ấy, ta chẳng qua là thấy lạ, Liên Châu thành này cũng có hòa thượng sao? Còn về sắc đẹp của ngươi ấy à…ta đã từng gặp một người còn đẹp hơn ngươi gấp trăm lần.”
Nghe Uyển Ca nói thế, hắn không vui cũng không tỏ ra thất vọng, chỉ đáp.
“Ta không còn là hòa thượng từ lâu rồi, cũng không còn ăn chay, giữ ngũ giới* nữa, có điều vẫn muốn cạo đầu, mặc áo cà sa coi như là giữ lại một kỷ niệm. À người mà sư muội nói, chính là Lục Cẩn Vân, không…phải gọi là Lục Phong sư đệ đúng chứ?”
*Ngũ giới là năm điều răn không được làm của hàng tu sĩ tại gia mà Phật tử xin phát nguyện thọ lãnh 5 giới này (Giới: là hàng rào ngăn cấm những việc xấu của thân, khẩu, ý).
1)Không được sát sinh.
2)Không trộm, cướp.
3)Tránh xa dục vọng.
4)Không nói dối.
5) Không sử dụng chất kích thích.
Uyển Ca bất ngờ trước câu trả lời của hắn. Nam nhân này là đã hoàn tục nhưng vẫn còn thích để “thời trang” như thế ư? Đúng là lạ đời mà.
Lại nói hắn vậy mà biết được người mà mình nói ấy chính là Lục Phong, chẳng lẽ hắn biết mình và Lục Phong có quen biết với nhau?
“Làm sao ngươi biết được ta là đang nhắc tới huynh ấy, rốt cuộc ngươi là ai, tới Thuỷ linh phong này tìm ta là có mục đích gì?”
Thấy nàng đã nghiêm túc, nam nhân kia cũng không đùa giỡn với nàng nữa, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
“Ta tất nhiên là biết muội là đang nhắc tới Lục Phong, bởi ta tới đây tìm muội nguyên nhân cũng là vì đệ ấy. Chắc là qua cách xưng hô của ta thì muội đã đoán được ta là nội môn đệ tử rồi nhỉ? Phải ta là nội môn nhị đệ tử của Kiếm linh phong, sư huynh của phu quân muội, Vô Khả là pháp danh của ta. Hân hạnh được làm quen.”
Uyển Ca có thể đoán ra hắn là nội môn đệ tử, nhưng không thể ngờ hắn vậy mà lại bước ra từ Kiếm linh phong, càng không đoán được việc hắn là nhị sư huynh của Lục Phong.
Cơ mà tại sao hắn lại xưng pháp danh, không phải hoàn tục thì nên dùng tên thật sao? Mà khoan hắn làm sao biết được hôn ước của nàng và Lục Phong?
“Huynh làm sao biết được việc ta và Lục Phong hôn ước, là ai đã nói cho huynh biết? Còn nữa huynh vì sao lại không xưng tên thật mà dùng pháp danh?”
Vô Khả trầm mặt, không nói gì cả chỉ lấy trong tay áo ra một lá thư rồi đưa cho Uyển Ca, lúc này hắn mới lên tiếng.
“Ta biết được chuyện đó là do lá thư này đây, còn về việc tên thật của ta…cái đó ta đã sớm quên đi từ lâu rồi, cứ gọi ta là Vô Khả sư huynh là được.”
Uyển Ca cầm lấy lá thư, lại coi lời giải thích kia của hắn như một lời biện minh, có thể là hắn quên thật hoặc chỉ là cố tình không muốn nhắc tới.
Bên trong lá thư chỉ viết vài dòng chữ, gọn gàng và nhanh gọn, tờ giấy viết: Nhị vị sư huynh, lần này Lục Phong gửi thư là có việc muốn nhờ, mong hai huynh hãy để ý và chăm sóc cho tiểu nha đầu mà Thuỷ thánh đem về giúp đệ, đó chính là thê tử chưa qua cửa của đệ, ân tình này đệ xin ghi lòng tạt dạ. Sư đệ – Lục Phong.
Đọc xong lá thư Uyển Ca hiểu ra lý do Vô Khả lại đến đây tìm nàng và vì sao lại biết nàng là hôn thê của Lục Phong.
Mà Lục Phong này cũng thật là…hắn đúng là quá xem thường nàng rồi. Lúc trước, khi đi đã căn dặn đủ điều, giờ còn lén gửi “quân tiếp viện” cho nàng, coi nàng như trẻ con không thể tự chăm sóc cho bản thân không bằng vậy.
Nhưng nói là nói thế, Uyển Ca lại không hề giận ngược lại cảm thấy rất ấm lòng, vị hôn phu này của nàng làm quá tốt nhiệm vụ của mình rồi a.
Uyển Ca có thể chắc chắn rằng đây là thư của Lục Phong vì trên Liên Châu thành này ngoài Cửu thánh ra vẫn chưa ai biết được mối quan hệ của nàng và Lục Phong.
Uyển Ca hai tay xếp lá thư lại, bỏ vào trong tay áo, nhẹ giọng cất lời.
“Được thôi, huynh muốn gọi thế nào thì gọi thế đó. Cảm ơn huynh đã tới đây nói cho ta biết về việc này. Chẳng qua là Lục Phong lần này là quan trọng hóa vấn đề lên thôi, mọi việc ở đây ta đã và đang kiểm soát tốt, không cần đến huynh và Mộ sư huynh trông coi a.”
Thấy Uyển Ca đang cố gắng từ chối mình, nam nhân kia nhận ra được liền đáp, giọng nói như đe dọa.
“Kìa sư muội, ta cất công tới đây đâu phải chỉ để nhận một lời chối từ của muội như thế. Vốn chỉ muốn xem thử hôn thê của lão tam có dung mạo thế nào, béo gầy ra sao. Nhưng giờ ta chính là rất hứng thú với muội, với lại ta và Lục Phong có một mối “Ân tình” rất sâu đậm vì thế nên ta phải hảo hảo “đáp trả” chứ?”
Uyển Ca từ khuôn mặt hoan hỉ có chút thẹn thùng trở nên lạnh nhạt, ánh mắt hình viên đạn hiện ra, gằn giọng từng từ.
“Ta không cần biết huynh và Lục Phong đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta chính là không thích có người suốt ngày đi theo ta, nhất là khi đó là một nam nhân xa lạ. Còn nữa huynh bảo ta thú vị? Xin lỗi, ta thì lại không thấy như vậy, huynh có thể đi được rồi, không tiễn a.”
Vô Khả nghe những lời kia của Uyển Ca, không những không vui, ngược lại hắn còn tỏ ra thích thú hơn nữa. Hắn lúc này không cần giả vờ nữa, nói thẳng.
“Ta chính là thích cái tính này của muội, rất đáng yêu và hung hãn. Đúng là một món “đồ chơi” mới mẻ và hiếm có. Ta nhất định sẽ “bảo quản” thật tốt a.”
Đồ chơi? Nam nhân chết bầm này dám coi nàng là một món đồ chơi? Vốn cứ tưởng hắn là sư huynh của Lục Phong thì sẽ lãnh đạm, chững chạc…nào ngờ là một kẻ không hề bình thường a.
Biết rõ nàng là hôn thê của sư đệ, mà còn đùa giỡn nàng, coi nàng là một món đồ chơi, còn muốn “bảo quản” thật tốt? Đúng là hết thuốc chữa, vừa gặp nàng đã biết hắn có cái gì đó không hề bình thường mà.
Uyển Ca nhịn không được nữa, thanh ngân lạnh lẽo của âm ti tuôn ra theo từng lời từng chữ của nàng.
“Có vẻ như huynh đã quên ta là ai và đây là đâu rồi nhỉ? Huynh muốn coi ta là đồ chơi? Hừ còn phải xem ta và sư phụ của ta có đồng ý không đã. Vừa hay, ta ở đây chán quá không có việc gì làm, chi bằng lấy huynh làm đồ chơi vậy. Không cần đích thân ta ra tay thì huynh cũng đã mất nửa cái mạng với sư phụ ta rồi a, huynh có thể chạy trốn về Kiếm linh phong nhưng đó không phải cách hay đâu, vì chẳng mấy chốc sư phụ ta sẽ lật ngược cái toà Kiếm linh phong đó lên, một cách vô cùng dễ dàng. Bởi hiện tại Kiếm thánh chưa về, Kiếm linh phong như rắn mất đầu, tới lúc đó ai là “đồ chơi” của ai cũng chưa biết…sư huynh của ta ạ. “
– ———Lời tác giả———
Miêu bị cảm và đau đầu, tính không viết nhưng thôi ráng viết cho mọi người đọc đỡ.
Thứ ba và thứ năm tuần này không ra chap do lỗi kỹ thuật và một chút bận rộn, một chút làm biếng.
Miêu đã hứa tuần này sẽ ra chương theo lịch…vậy mà lại nuốt lời.
Hôm nay ra chương này trước là bù trừ, sau là muốn thông báo chủ nhật tuần này sẽ có khả năng không ra chương mới do một vài lý do cá nhân.
Tuần sau sẽ cố gắng chăm chỉ hơn, cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ và theo dõi truyện trong suốt thời gian vừa qua.
– ——-Hết Chương 104——-