Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 48: Sợ hãi Huyết Mạch Chi Lực! (2)


Đọc truyện Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa – Chương 48: Sợ hãi Huyết Mạch Chi Lực! (2)

Edit: hongheechan

Truyền nhân của Thú Hoàng và Ngư Hoàng quả nhiên không đơn giản, cho dù chỉ có tám tuổi, nhưng nàng ta lại có thể nhanh mồm nhanh miệng như thế, xem ra có chút thông minh trời sinh.

“Ngươi có thể mỗi lần chỉ nói một chữ hay không, ngươi biết rõ ngươi là kỹ nữ bồi người ngủ chứ không phải cà lăm!” Tử Lan Thanh liếc nhìn đầu ngón tay của mình, đếm phía trên quyển quyển, không thèm để ý chút nào nói.

Kỹ nữ bồi người ngủ. . . Gương mặt xinh đẹp như trăng tròn của Minh Uyển lại âm trầm thêm.

Rốt cuộc sau đó lại thở một hơi thật dài, Minh Uyển nện bước chân ưu nhã của mình bắt đầu nhẹ nhàng tung bay, kỹ thuật nhảy hoàn mỹ cũng không lưu loát giống như thường ngày ngược lại lộ ra sự cứng ngắc.

Khẽ ngẩng đầu, Tử Lan Thanh biết, mỹ nhân nhỏ bé trước mặt này muốn thông qua vũ điệu để biểu đạt buồn bực trong lòng nàng.

“Điệu nhảy này không tệ, chẳng qua nếu có thể vừa nhảy vừa cởi quần áo, ngươi sẽ kiếm được nhiều hơn đó.” Tay Tử Lan Thanh nâng cằm của mình, bày ra bộ mặt ngây thơ mở miệng.


Lời của Tử Lan mới vừa phát ra, chân Minh Uyển suýt nữa ngã xuống, nàng biết mình không nhảy được nữa.

Cất bước, đến gần Tử Lan Thanh, ngồi đối diện với nàng, ánh mắt Minh Uyển vẫn chưa từng rời khỏi Tử Lan nửa giây, đột nhiên nàng phát hiện mình muốn nhìn rõ đứa bé nho nhỏ này.

Không phải vì Chu Tử Mặc, mà vì nàng đột nhiên phát hiện nàng chưa bao giờ hiểu rõ nàng ta!

“Ngươi biết ngươi là ai không?” Bất tri bất giác, Minh Uyển nói ra lời ở tận sâu trong đáy lòng, nhưng mới vừa hỏi ra lời nàng lại hối hận, vì lúc nàng rời đi Mộc Hoàng có nói qua, tuyệt đối không thể nói cho Tử Lan biết thân phận của mình trước khi huyết mạch giác tỉnh.

Nếu ảnh hưởng đến nàng giác tỉnh huyết mạch, khiến Thú Hoàng và Ngư hoàng tức giận, thì Mộc tộc không thể gánh chịu được.

Biết mình là ai sao?

Tử Lan cau mày, vấn đề này rất quan trọng sao?

Nàng bây giờ chỉ cần là vui vẻ một chút, cần gì phải biết thân thế của mình?

“Ta là ai đâu phải chuyện của ngươi.” Sắc mặt của Tử Lan hơi âm trầm, nàng cực kì không thích cái đề tài này.

“Đúng là như vậy, chuyện không liên quan đến ta, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ngươi cho rằng ta là kỹ nữ, mà ngươi cũng chỉ là một bé gái bị vứt bỏ thôi, thân phận của chúng ta cũng không thể nói được ai cao quý hơn, chúng ta. . .”

“Dù mẫu thân của ta là kỹ nữ thì như thế nào? Đây chẳng qua là bà ấy thôi, ta chưa bao giờ để ý đến thân phận cao quý, chỉ không ưa những người như ngươi bán linh hồn mình rồi tự cho là cao quý thôi!” Bị Minh Uyển nói trúng tâm tư của mình, Tử Lan hơi gấp gáp nóng nảy, nhanh chóng muốn chứng minh điều này.


Đợi sau khi nàng nói xong những này lời này mới hơi sững sờ, mới vừa rồi nàng đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao lại nói ra những lời không giải thích được như kia?

Xem ra. . . đúng là nàng vẫn còn quan ôn tâm! Quan tâm nàng chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ, để ý đến thân phận của nàng lại thấn hèn như thế.

“Ta cũng không nói gì, vì sao ngươi lại kích động như thế.” Người thông minh chỉ cần một ánh mắt đơn giản là có thể dễ dàng phát hiện ra vấn đề.

Huống chi vừa rồi Tử Lan nói nhiều lời như vậy, ngay từ lúc nàng mở miệng Minh Uyển lập tức biết, lòng của nàng đang hỗn loạn.

Xem ra thân phận này quả thật làm cho người trước mặt đau lòng.

Nhưng. . . nàng ta tự cho rằng thân phận của mình thấp kém lại không biết thân phận mình tôn quý cỡ nào, trên thế giới này, trừ Thần tộc, thì thân phận của nàng cao quý nhất. Nàng cũng đang ở nơi này lợi dụng sự tự ti trong lòng của nàng ta, nói về thân thế của nàng ta.

Thật đúng là. . . chuyện cười. . .

Tử Lan Thanh lạnh lùng nhìn mình gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đang cười nói tự nhiên trước mặt mình, sau một lúc lâu rốt cuộc cũng chậm rãi thở ra một hơi, cuối cùng nàng vẫn nhìn ra.


“Ta và ngươi không phải người đi cùng một đường, cho dù thân phận ta thấp kém, nhưng ta sống vẫn có tự tôn! Không giống ngươi sống ở nơi bẩn thỉu này, ta khuyên ngươi một câu, nên rời khỏi nơi không sạch sẽ này sớm đi, không nên đến gần Chu Tử Mặc! Bởi vì. . . Hắn cũng không hề yêu ngươi!” Lời của Tử Lan Thanh cực kì nghiêm túc, ánh mắt của nàng cũng sắc bén như vậy.

Nhìn dung nhan non nớt kia của nàng, nghe thấy lời nói của nàng, Minh Uyển nhẹ nhàng chậm chạp cười, “Nếu không phải chúng ta đều yêu Chu Tử Mặc, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bằng hữu.” Môi son của Minh Uyển khẽ mở.

Cho dù nàng ta rất đáng ghét, nhưng Tử Lan Thanh không thể không thừa nhận, lúc này Minh Uyển thật sự rất đẹp, trong này nụ cười sáng rỡ nở trên môi này không có tia tính toán nào cả, là nụ cười hoàn toàn phát ra từ nội tâm.

“Nhưng chúng ta lại cùng yêu hắn, đây là sự thực không thể thay đổi, hơn nữa. . . Ta chỉ muốn độc chiếm hắn!” Trong mắt Tử Lan Thanh lộ ra vô số địch ý, nàng và nàng ta không hề có thể trở thành bằng hữu.

Nàng tuyệt đối không thể chia sẻ sủng ái của Chu Tử Mặc với một nữ nhân khác, tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia là của riêng nàng, vĩnh viễn!

“Ngươi yêu. . . thật đúng là ích kỷ, nhưng ta lại cho là, tình yêu ích kỷ mới là tình yêu chân chính! Vì ta cũng chỉ muốn độc chiếm hắn!” Minh Uyển bá đạo mở miệng giống vậy, nàng cũng không thể tha thứ việc giữa nàng và Chu Tử Mặc nhiều ra một nữ nhân.

Cho nên. . . Họ nhất định chỉ có thể là kẻ địch!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.