Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

Chương 12: Lừa gạt con nhóc kia như thế nào?


Đọc truyện Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa – Chương 12: Lừa gạt con nhóc kia như thế nào?

“Tiểu vương Gia, nô tài cả gan hỏi một câu, là thiên kim nhà ai có thể lọt
vào mắt vương gia thế ạ?” Tiểu Tam như mèo thấy mùi cá, mang bộ mặt tò
mò lại gần Chu Tử Mặc hỏi.

Tiểu vương gia mới chín tuổi đã xuân tâm nhộn nhạo, không biết đối phương có sức quyến rũ gì khiến vương gia trở nên như thế.

“Hừ . . Ngươi không cần biết!” Khuôn mặt Chu Tử Mặc đang hưng phấn đột
nhiên lạnh đi, tên Tiểu Tam này lại dám moi lời hắn, tí nữa hắn đã nói
ra tên tuổi của con nhóc kia.

Nếu hắn thật sự nói ra, chắc chắn
tên Tiểu Tam sẽ lộ ra bộ dáng kinh ngạc, hơn nữa miệng hắn rất rộng. . . không chừng, ngày mai cả vương phủ sẽ biết hắn thích con nhóc kia.

Đến lúc đó mặt mo của hắn đặt chỗ nào?

Tiểu Tam thấy tiểu vương gia đột nhiên trở nên nghiêm túc không dám hỏi nữa, đành ‘ hắc hắc ’ cười khúc khích mấy tiếng.

“Ngày mai thu xếp ổn thỏa để bổn vương vào cung, bổn vương có chuyện quan
trọng phải bàn bạc với mẫu phi.” Bàn tay nhỏ bé của Chu Tử Mặc vung lên, khí phách cao ngất, mà trong lòng hắn không ngừng tự hỏi phải làm như
thế nào mới có thể lừa gạt con nhóc kia về tay.

Tiểu yêu nghiệt này là người không thường lừa gạt người khác.

“Tuân lệnh!” Tiểu Tam vui sướng trả lời, bây giờ tất cả vấn đề đều giải quyết ổn thỏa rồi, hắn cũng không cần lo lắng bị bà vú đánh bằng roi nữa.

. . .

Chu Tử Mặc thừa dịp trời còn chưa sáng tiến vào cung, lúc này Hoàng quý phi vẫn còn đang ngủ say, Chu Tử Mặc bị cung nữ cản ở ngoài cửa không cho
phép vào, vội chuẩn bị nhảy…

Đúng là hắn định vọt thẳng vào, nhưng hắn lại không dám.

Mãi mới chờ đến lúc Hoàng quý phi rời giường, còn phải đợi Hoàng quý phi
rửa mặt xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tử Mặc cũng rối rắm thành một
cục.


“Rốt cuộc là có chuyện gì, sao lại hốt hoảng như vậy?” Nhìn
khuôn mặt nhỏ nhắn đã gấp đến đỏ bừng của Chu Tử Mặc, Hoàng quý phi vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, nhi tử bảo bối này, có thể để cho mình
thảnh thơi một chút hay không vậy.

“Mẫu phi, ta. . . Người ở đây
hơi nhiều, hắc hắc. . .” Chu Tử Mặc suýt nữa gấp gáp nói chuyện thích
con nhóc ra, cuối cùng chợt nhận ra nhìn những cung nữ thái giám xung
quanh, trong mắt đầy cảnh giác.

Hoàng quý phi liếc mắt đã nhận ra ý của Chu Tử Mặc, nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng, “Các ngươi đều lui ra đi.”

“Dạ.” Toàn bộ cung nữ thái giám trong cung điện đều quỳ xuống, sau đó đứng dậy cúi đầu cung kính lui ra ngoài.

Khi tất cả người trong cung điện rời đi, Hoàng quý phi xinh đẹp cao quý mở
hai tay của mình ra, như một con bướm đang khiêu vũ từ trên cao bay đến
trước mặt Chu Tử Mặc.

“Khinh công của mẫu phi lại lợi hại thêm mấy phần.” Tiểu quỷ Chu Tử Mặc vỗ mông ngựa .

“Tiểu tử ba hoa, nói, rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?” Lúc này chỗ nào Hoàng
quý phi còn có phong cách cao quý ôn nhã như bình thường, hoàn toàn
giống như đại tỷ nhà bên cạnh, nắm khuôn mặt nhỏ bé tinh sảo của Chu Tử
Mặc, đùa giỡn hỏi.

Nếu bộ dáng như vậy của Hoàng quý phi bị người khác nhìn thấy, không biết làm kinh sợ bao nhiêu đôi mắt.

“Mẫu phi, đau!” Chu Tử Mặc muốn kéo tay của Hoàng quý phi ra, nhưng bàn tay
mảnh khảnh kia như được dính liền với mặt hắn, mặc hắn dùng lực thế nào
cũng kéo không ra.

Cuối cùng chỉ có thể để Hoàng quý phi nắm khuôn mặt nhỏ bé của hắn.

“Nói mau, rốt cuộc tìm ta có chuyện gì!” Hoàng quý phi nghịch ngợm hỏi.

“Cái đó. . . Ta thích một người. A. . . Đau!” Chu Tử Mặc vừa nói xong một
câu, bàn tay mảnh của Hoàng quý phi nắm mặt hắn đột nhiên dùng sức bóp

khiến hắn liên tục kêu thảm thiết.

“Con nói con thích một nữ nhân?” Hoàng quý phi chớp chớp cặp mắt đẹp hơi kinh ngạc hỏi.

Nếu nàng không nghe lầm, nhi tử bảo bối nhi tử của nàng hình như có ý này.

“Ừ.” Chu Tử Mặc muốn kéo tay Hoàng quý phi ra lần nữa, nhưng vẫn một phen vô ích.

“Là ai ?” Hoàng quý phi tay dần dần buông lỏng.

“Là nữ nhi của ta, a! A! A. . .” Chu Tử Mặc kêu thảm thiết không ngừng.

Sau nửa canh giờ.

Chu Tử Mặc uất ức vuốt khuôn mặt sưng đỏ đã được bôi thuốc của mình, u oán
nhìn mẫu thân, hắn không phải chỉ là thích con nhóc sao? Phải kích động
như vậy hả? Bóp khiến khuôn mặt của hắn cũng sưng đỏ cả lên!

Như vậy thì hắn về nhà gặp con nhóc kia như nào chứ, chắc chắn tiểu yêu nghiệt kia cười nhạo.

“Con nói con thích Tử Lan?” Bây giờ Hoàng quý phi còn chưa lấy lại tinh thần từ lúc bị kinh sợ đó, si ngốc hỏi.

“Vâng.” Chu Tử Mặc gật đầu, cái này khó lý giải lắm sao?

Phải biết rằng mẫu thân đã hỏi vấn đề này không dưới mười lần.

“Con xác định?”

Rốt cuộc, Hoàng quý phi cũng đổi câu hỏi, nhưng mà. . . câu hỏi này với cái vừa nãy có cái gì khác nhau sao?

“Xác định!” Chu Tử Mặc gật đầu lần nữa.

“Con chắc chắn?”


Hoàng quý phi lại hỏi câu nữa, nhưng . . . Ba câu hỏi này căn bản đều là một mà!

“Ừ.” Lần này Chu Tử Mặc chỉ trả lời một chữ.

“Thì ra là như vậy, ta biết rồi!” Hoàng quý phi thở một hơi thật dài, chậm
rãi nhắm hai mắt lại, đợi lúc nàng mở mắt ra lần nữa, tất cả si ngốc
trong mắt biến mất không còn một mống, chỉ còn dư lại cơ trí vô tận.

Nếu con trai bảo bối của nàng thích tiểu nha đầu kia, thì nhất định nàng sẽ giúp. Vì nàng cũng rất ưa thích tiểu quỷ mập phì này, nhưng còn thân
phận của tiểu nha đầu kia…

“Nếu thích như vậy thì con muốn để
nàng trở thành vương phi của con đúng không?” Cặp mắt cơ trí của Hoàng
quý phi thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Chu Tử Mặc, làm Chu Tử Mặc không
nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy mẫu phi như vậy.

Gật đầu một cái, động tác của Chu Tử Mặc đã xác nhận suy nghĩ của Hoàng quý phi.

“Con vẫn chỉ cho rằng Tử Lan là một đứa trẻ bị vứt bỏ đúng không?” Hoàng quý phi xoay người, không để Chu Tử Mặc nhìn thấy đáy mắt đau đớn của nàng, nữ nhân đáng thương đó, nàng vốn tôn quý hơn bất kỳ nữ nhân nào cùng
thân phận trong cả ba nước, vậy mà. . .

“Chẳng lẽ không phải sao?” Chu Tử Mặc nghi ngờ hỏi.

“Đúng! Nàng là một đứa trẻ bị vứt bỏ, nhưng lại không phải một đứa trẻ bị vứt
bỏ bình thường, phụ thân của nàng sẽ tìm nàng sau khi nàng lớn lên, thậm chí sẽ còn mang theo rất nhiều vị hôn phu của nàng!” Tiếng Hoàng quý
phi có chút bất đắc dĩ.

Đều do mẫu thân tiểu nha đầu kia, trước
kia thích nam nhân ưu tú như hắn, sau khi cự tuyệt người khác, còn đính
hôn luôn cho đứa bé.

Mà đính hôn chính là đính bảy cái! Lúc đó nàng còn tưởng là nữ nhân đó muốn sinh bảy đứa trẻ, nhưng nữ
nhân kia lại ngây thơ hào phóng mà nói, nàng tuyệt đối chỉ mang thai một nhi tử, mà nhi tử bảo bối của nàng vừa sinh ra là có tận bảy vị mỹ nữ
xinh đẹp làm vị hôn thê, đây thực sự là chuyện tốt.

Vậy mà người tính không bằng trời tính, nàng lại sinh ra một nữ nhi!

“Rất nhiều vị hôn phu?” Chu Tử Mặc la chói tai, tiểu yêu nghiệt này lại có
nhiều vị hôn phu, vậy hắn phải làm thế nào? Bây giờ hắn đã xác định mình thích con nhóc này cho nên chắc chắn sẽ không thả nàng rời đi.


Mà những vị hôn phu kia của nàng, chẳng lẽ hắn phải tới một thiến một, tới một đôi thiến một đôi hả?

“Con sợ?” Hoàng quý phi như cười nhạo nhìn nhi tử này của nàng. Nếu ngay cả
điều này cũng sợ, thì nàng sẽ khuyên hắn buông tha sớm một chút, vì nếu
hắn muốn ở chung một chỗ với Tử Lan, chắc chắn phải chịu qua muôn vàn
khổ sở.

Không phải đơn giản thích là có thể bên nhau cả đời.

“Người nào sợ! Ta mới không sợ!” Chu Tử Mặc đứng thẳng thân thể nho nhỏ, nhỏ
giọng gầm thét với mẫu thân hắn. Con nhóc là hắn nhặt được, hắn ôm nàng
ngủ đã trở thành thói quen rồi, hắn sẽ không cho bất cứ kẻ nào khi dễ
nàng! Hắn thích con nhóc, đã như vậy hắn tuyệt đối không buông tay!

Nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, Hoàng quý phi hài lòng gật đầu một cái.

“Nếu con nghĩ nhất đinh phải có nàng, thì chuyện thứ nhất phải làm là cả đời này chỉ có thể có duy nhất một nữ nhân là nàng!” Hoàng quý phi nói rất
nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm Chu Tử Mặc xác định, chỉ cần hắn
không làm theo lời mẫu thân nói thì không thể lấy được con nhóc.

Vì vậy, hắn kiên định gật đầu.

Lúc này hắn chỉ muốn lấy được con nhóc còn không biết cái gì gọi là chỉ có thể có được một nữ nhân.

“Còn nữa, con phải giỏi văn giỏi võ, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ.
Trong đó, quan trọng nhất chính là võ! Bắt đầu từ ngày mai, nếu rảnh rỗi mỗi đêm ta đều ra cung tự mình dạy võ công cho con.” Hoàng quý phi
không do dự trực tiếp nói.

“Ta sẽ cố gắng, nhưng . . . mẫu phi không có lệnh của hoàng a mã có thể xuất cung sao?” Chu Tử Mặc lo lắng hỏi.

Hoàng quý phi nhìn Chu Tử Mặc lo lắng nghịch ngợm chớp chớp cặp mắt, “Không để người trong cung biết chẳng phải là được sao!”

“Thì ra là mẫu phi là muốn trộm đi.” Chu Tử Mặc hưng phấn nói.

“Nói nhỏ thôi, con muốn để toàn bộ mọi người trong hoàng cung nghe sao? Còn
nữa, ta làm như vậy cũng không phải vì con… nhất định con phải hăng
hái tranh giành lừa gạt Tử Lan về tay!” Hoàng quý phi động viên Chu Tử
Mặc.

Nghe thấy lời của mẫu thân mình Chu Tử Mặc hơi nhức đầu, sao hắn cảm giác lời của mẫu thân giống như đang lừa bán trẻ con vậy chứ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.