Đọc truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ – Chương 56Liên Thị Vào Cung
Mai phi và Hạ Thừa tướng mở tấm màn hạt bước ra ngoài, Mai phi nói khẽ: “Nương nương cần gì phải làm vậy, Trần Nguyệt Nhung không mưu đồ làm phản đâu.”
Hoàng hậu lạnh nhạt liếc nhìn hai người một chút, cuối cùng ánh mắt rơi ở trên mặt của Hạ Thừa tướng: “Hôm nay ba người các ngươi chuẩn bị cho bổn cung một tuồng kịch hay như vậy, bổn cung há có thể không đáp lễ lại.”
Hạ Thừa tướng quỳ xuống: “Thần có tội thì nên nhận trừng trị là chuyện phải có, không có tự nhiên đâm ngang, nếu như chuyện này liên lụy đến Liên Thị, nhất định sẽ làm kinh động rất nhiều người.”
“Bổn cung còn không sợ làm kinh động nhiều người như vậy, Mai phi ngươi thì sợ cái gì chứ. Thật là kỳ quái mà, các ngươi sợ đụng tới Liên Thị, vậy tại sao ngày hôm nay lại đổ hết tất cả lên người của Liên Thị? Là cảm thấy hoàng thất sẽ không dám công khai chuyện này ư? Hay là cảm thấy các ngươi có thể giấu diếm được người trong thiên hạ? Ngày hôm đó ở cổng tướng phủ, Hạ Thương Mai đã lấy thư bỏ vợ ra, các ngươi đã khiến cho dân chúng phẫn nộ, không có người nào đồng ý tin tưởng tài nữ Liên Thúy Ngữ mà bọn họ kính phục lại là một người như thế này, chỉ là trở ngại ở trước mặt của mọi người, cho nên không tiện nói gì. Nếu như ngày hôm đó không có Hạ Thương Mai ngăn cản cơn sóng dữ, hậu quả sẽ là như thế nào hả, tướng gia có đoán được không đây?” Hoàng hậu nói thẳng, nửa điểm thể diện cũng không cho Mai phi và Hạ Thừa tướng.
Trên gương mặt của Hạ Thừa tướng là sự phức tạp không nói rõ thành lời, đối với lời của hoàng hậu, cả nửa ngày ông ta cũng không giải thích được.
Ông ta chính là biết lực ảnh hưởng của Liên Thị, cho nên những năm gần đây mặc dù là thấy bà không vừa mắt, nhưng mà lại không tìm ra được lý do danh chính ngôn thuận để thôi bà, chỉ có ăn cắp là tội trạng nghiêm trọng nhất.
Chỉ tiếc là kế hoạch này cũng đã thất bại rồi.
Thương Mai đang trốn ở phía sau, lặng lẽ nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Sau đó lại có cung nữ bước vào dắt cô đi ra từ đằng sau tấm bình phong đến tây phòng.
Bước vào tây phòng đã nhìn thấy Mộ Dung Khanh đang ngồi ở trên giường của tây phòng uống trà, hai chân của chàng khoanh lại, ngón tay thon dài đang lướt trên chén trà sứ thanh hoa màu trắng, nhẹ nhàng di chuyển, đầu hơi nghiêng qua một chút, đèn chiếu rọi lên trên tường, liền cảm giác được đường cong nhu hòa trên gương mặt của chàng.
Chàng mang theo vài phần lười biếng mà nhìn cô, đưa tay vẫy cô: “Đến đây.”
Thương Mai kinh ngạc với sự xuất quỷ nhập thần của chàng, Mai phi với lại Hạ Thừa tướng vừa mới ra ngoài không bao lâu, vậy mà chàng đã có thể vào rồi, đây chính là Tĩnh Ninh Cung đó, là cung điện của hoàng hậu nương nương.
Cô đi qua đứng ở bên cạnh của chàng: “Vương gia đến?”
“Bước lên đây.” Mộ Dung Khanh chỉ vào phía đối diện, kêu cô ngồi xuống: “Dù sao thì Liên Thị cũng sẽ không vào cung nhanh như vậy, nàng cứ ngồi xuống đây uống chút trà với bản vương.”
Dường như là chàng ra lệnh đã thành thói quen, chỉ là một câu hờ hững, thậm chí ngay cả giọng nói cũng rất ôn hòa, nhưng mà Thương Mai đã cảm nhận được một cỗ uy nghiêm.
Cô nghe lời ngồi xuống, Mộ Dung Khanh vì cô mà tự tay rót trà, sau đó lại đẩy đến trước mặt của cô, lại dặn dò cung nữ: “Làm vài món thức ăn mang đến đi, phải thanh đạm một chút.”
Thương Mai ngẩng đầu lên, còn chưa nói cái gì chàng liền thản nhiên nói: “Bản vương đói bụng, ăn chút gì đó với bản vương.”
Chàng có đói bụng hay không thì không biết, nhưng mà Thương Mai biết mình đang đói bụng.
Hai ngày nay vào cung, dường như là một bữa cơm no đủ cô cũng chưa từng được ăn, chỉ là để đối phó.
Cô không phải là loại người trong lòng có chuyện thì sẽ ăn không ngon, ngược lại như vậy, càng gặp nạn thì cô càng ăn cơm no hơn.
Không ăn cơm lấy đâu ra sức lực để ứng phó tất cả các hoàn cảnh khó khăn.
Dùng phong uyển tàn vân để hình dung dáng ăn của Thương Mai cũng không hề khoa trương chút nào, Mộ Dung Khanh cũng nhịn không được mà dừng lại nhìn cô, nhíu mày nói: “Nàng thật sự không có bộ dạng của những tiểu thư khuê các.”
Thương Mai nuốt một miếng cơm cuối cùng xuống, rướn cổ lên nói: “Đã quen rồi, thứ này rất là ngon.”
“Chỉ là một vài món ăn hàng ngày mà thôi, bản vương không cảm thấy có mỹ vị gì cả.” Mộ Dung Khanh thản nhiên nói.
Thương Mai cười một tiếng: “Ta thường ăn thức ăn qua đêm, ta còn đã nếm thức ăn thừa cho chó nữa, những thứ này thật sự rất tốt rồi.”
Trước kia lúc còn ở trong nhóm đặc công, bận rộn đến nỗi nào có thời gian ăn cơm, đều là tùy tiện ăn mấy thứ để chống chọi. Những đồ ăn mà chuột và gián có thể ăn được thì cô cũng có thể ăn hết, sau khi ăn xong liền lập tức vùi đầu vào công việc.
Trước kia những chỗ dùng cơm nhiều nhất của cô không phải là phòng ăn hoặc là trong nhà, mà là ở trên xe, bên đường, trong rừng cây, đồ ăn hơn một phân nữa đều không có cơm, không có đồ ăn, cá ở trong sông, thỏ ở trong núi, tiện tay bắt lấy có thể nhét đầy cái bao tử là tốt rồi.
Mộ Dung Khanh lại cho rằng cô đang nói tới cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai ở trong phủ, ngay cả cơm cũng đều phải cướp đoạt mà ăn.
Vẻ mặt của chàng dần dần nghiêm túc lại: “Bản vương cam đoan tuyệt đối sẽ không để nàng trải qua những tháng ngày đó.”
Thương Mai ngơ ngác một chút, lập tức hiểu là chàng đã hiểu lầm rồi, cười khẽ một tiếng rồi nói: “Tao chỉ khoa trương mà thôi, thật ra cũng không có chuyện như vậy đâu, trước kia cơm nước của ta đều rất tốt, ba món ăn một món canh, cơm trắng đầy đủ.”
Mộ Dung Khanh ừm một tiếng, không đành lòng vạch trần lớp ngụy trang của cô.
Bầu không khí dần dần có chút ngưng trọng, Mộ Dung Khanh thấy cô đã no rồi, liền sai người mang đồ ăn đi. Thương Mai gần như là thốt ra: “Lãng phí quá đi hà, để tối ăn tiếp.”
Trong mắt của Mộ Dung Khanh có một tia giận dữ: “Nếu như tối nay nàng muốn ăn khuya thì sẽ chuẩn bị cho nàng thức ăn mới.”
Thương Mai bình tĩnh lại nhìn chàng, trong lòng chậm rãi là có một loại yếu đuối xuất hiện, nhưng mà đừng đối xử với cô tốt như vậy, cái mà hiện tại cô không cần nhất đó chính là mềm lòng.
Hốt hoảng quay đầu sang chỗ khác, cô có vẻ hơi bối rối.
Kiếp trước kiếp này, ở bên cạnh của cô dường như là không có người nào quan tâm cô, cho nên nhận được sự yêu thương của Liên Thị thì cô xem Liên Thị như là mẹ của mình, nhận được một bát nước với hai cái bánh màn thầu của gã sai vặt gác cổng, cô vẫn sẽ luôn nhớ kỹ.
Nhưng mà chàng không phải là Liên Thị, cũng không phải là gã sai vặt, chàng chính là đương kim Nhiếp Chính Vương. Chàng đối xử với mình tốt đều có tính toán, cô không muốn phải bước vào thế giới của chàng để tranh đoạt cái gì, bởi vì đó là một vòng xoáy, sẽ hút cô vào đó, chết không có chỗ chôn.
Cho dù là đời trước hay là đời này, những gì mà cô làm cô cũng đều muốn cho mình có một cuộc sống thật tốt. Đời trước là bởi vì mềm lòng nên đã bị thủ trưởng bán đi, đời này cô không thể mềm lòng với bất kỳ người nào có tâm cơ hoặc là quyền thế.
Thương Mai ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đi ở trong cung đã tiêu hao hết thể lực, cô gần như là lao lực quá độ.
Mộ Dung Khanh vẫn luôn nhìn cô, đối với nữ nhân này, từ đầu đến cuối chàng luôn mang theo một tia hoài nghi, kể từ ngày hối hôn ở cổng tướng phủ, cô đã tận dụng tư thế xinh đẹp nhất mà lọt vào trong mắt của chàng.
Nhưng mà chàng lại nhìn không thấu cô, điểm đó để cho chàng vẫn luôn khống chế cục diện rất không vui.
Ở gian ngoài lại vang lên động tĩnh, Thương Mai đột nhiên mở to mắt.
Trong tai nghe thấy âm thanh của Du ma ma: “Hoàng hậu nương nương, Liên Thị, phu nhân của Hạ Thừa tướng đang chờ ở bên ngoài điện.”
Hoàng hậu ừ một tiếng: “Trước hết cứ để cho nàng ấy chờ đi, sau khi dẫn Trần Nguyệt Nhung đến rồi thì lại kêu nàng ấy đi vào.”
“Vâng.” Du ma ma đáp một tiếng rồi đi ra.
Thương Mai vội vàng đứng dậy đi đến đằng sau màn che xóc lên, xuyên qua rèm châu nhìn ra bên ngoài.
Hạ Thừa tướng dường như là có cảm ứng, nhìn lại, ánh mắt giống như rắn độc xuyên qua rèm châu nhìn thẳng vào Thương Mai, ngọn lửa giận và hận ý dâng lên trong đáy mắt gần như có thể đốt cháy Thương Mai.
Hoàng hậu nói với Mai phi và Hạ Thừa tướng: “Trước tiên các ngươi cứ trốn ở đằng sau tấm bình phong đi, không có ý chỉ của bổn cung thì không thể đi ra.”
Điều này tương đương với việc thay đổi một vị trí với Thương Mai, nhưng mà Thương Mai lại có nhiều thêm một người tiếp khách.
Trần Nguyệt Nhung bị mang đi lên, quần áo ở trên người của bà ta đã có vài chỗ rách rưới, lại lộ ra vết roi, có thể nhìn thấy được đã bị đánh ở trong bạo thất.
Nhưng mà một trận đánh đập này so sánh với cái ngày mà bà ta đánh nguyên chủ Thương Mai, nó còn quá nhẹ nhàng.
Thái giám ở trong bạo thất luôn ra tay rất ngoan độc, nhưng Trần Nguyệt Nhung còn ngoan độc hơn gấp bọn họ mấy lần.
Liên Thị bước vào, bà mặc trên người một cái áo khoác màu xanh, mái tóc búi cao, cả người trên dưới đều không có trang sức, mặc không đánh phấn, trông vô cùng trong trẻo, quý phái, bước từng bước một đi đến, bước đi chậm rãi lại mang cho người ta một loại cảm giác nhã nhặn.
Nguyệt Nhung phu nhân nhìn thấy bà liền lập tức gân cổ lên mà nói: “Phu nhân, hoàng hậu nương nương khen không dứt miệng với bức họa đó của người, hoàng hậu nương nương nói là muốn ban thưởng cho người.”