Đọc truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ – Chương 27Thuyết Phục Nhiếp Chính Vương
Thương Mai nói: “Không sao, cám ơn ma ma, hôm nay tôi chưa ăn gì. Nếu ăn nhiều một lúc sẽ không tốt. Như vậy đủ rồi.”
“Vậy được!” Ma ma lệnh cho người đem đồ ăn đi, sau đó gọi người đi pha trà, bà ta cũng lui ra chờ bên ngoài đại sảnh.
Ánh mắt Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai có chút kỳ quái, nữ nhân này quả nhiên không đơn giản, Du ma ma này là người theo Hoàng hậu nhiều năm, đã nhìn quen ấm áp lạnh lẽo trong cung nhưng chỉ trong nửa ngày đã bị cô thu phục, người khác dù cho tốn vài năm tâm tư cũng không cách nào làm được.
Thương Mai ăn xong liền nhìn Viện Phán hỏi: “Đại nhân, ta muốn biết tình hình hai lần phát tác của Lương Vương điện hạ.”
Viện Phán gật đầu, ông ấy đã nói cho cô nghe về những sự kiện trước và sau hai lần phát tác của Lương Vương, bao gồm cả cách điều trị tại thời điểm phát tác và những gì di chứng được suy đoán, ông ấy đều nói cho cô nghe những kiến giải của mình.
Thương Mai nghe xong, đại khái cũng biết tình hình ban đầu của Lương Vương.
Cô suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Khanh: “Vương gia, tình hình hiện tại của Lương Vương điện hạ nghiêm trọng nhất chính là ngài ấy có thể bị bệnh viêm phổi, viêm phổi có thể xảy ra nhanh chóng trong vòng hai ba giờ, gây khó thở, thậm chí là hít thở không thông, Hoàng hậu nương nương không đồng ý châm cứu để giảm bớt vấn đề hô hấp của Lương Vương, nên hãy sử dụng phương pháp điều trị cũ của chúng ta, tuy nhiên Lương Vương sẽ phải chịu đựng sự đau khổ dài hơn.”
Mộ Dung Khanh không ngờ bệnh viêm phổi lại nghiêm trọng như vậy, nên không khỏi nhíu mày: “Phương pháp trị liệu cũ là thế nào?”
Thương Mai nói: “Cấp dưỡng.”
“Cái gì?” Mộ Dung Khanh nhất thời nghe không rõ lời của cô: “Cấp dưỡng?”
“Dưỡng khí, dưỡng khí chính là…” Thương Mai muốn giải thích nó một cách ngắn gọn nhất có thể, bởi vì Nhiếp Chính Vương dường như không được kiên nhẫn cho lắm: “Dưỡng khí là một loại khí có trong không khí mà chúng ta hít thở, lúc này Lương Vương thiếu dưỡng khí sẽ gây tổn thương đến tất cả các cơ quan trong cơ thể, nó có thể gây ra nhiều vấn đề khác nhau do không đủ dưỡng khí. Vì vậy, điều quan trọng nhất lúc này là cung cấp dưỡng khí, sau đó giảm viêm và cuối cùng là giải quyết các vấn đề khác của cơ thể.”
Viện Phán ban đầu thì ủng hộ Thương Mai, nhưng khi nghe cô nói dưỡng khí là một loại khí trong không khí, không khỏi cảm thấy vô lý thì và hoang đường, nhịn không được phản bác: “Không khí chính là không khí, còn có khí này khí nọ gì chứ? Hay là không khí này còn có thể chia thành mấy loại?”
Thương Mai muốn giải thích cho ông hiểu thành phần của không khí, nhưng hiện tại giải thích hơi tốn thời gian, muốn cho ông ta hiểu được lại càng khó khăn, vì vậy cô nói: “Viện Phán đại nhân tin tưởng lời ta nói đi, ta sẽ không hại Lương Vương, nếu Lương Vương gặp chuyện không may, tự thân ta cũng khó bảo toàn, ta mời ngài đến, chính là hy vọng ngài có thể hỗ trợ mọi kế hoạch điều trị nào mà ta thực hiện ở mức độ cao nhất.”
Viện Phán ở chốn quan trường đã lâu, mặc dù không được xem là cáo già, nhưng nhất định cũng có tâm phòng ngừa, nếu không cũng sẽ không mời Nhiếp Chính Vương đến làm chứng như vậy.
Tuy nhiên, sau khi nghe những lời này của Thương Mai và nhìn thấy sự chân thành trong mắt cô, ông ta lại có chút dao động, chần chờ một chút, ông ta nói: “Nhưng, đại tiểu thư làm thế nào để cấp dưỡng khí? Ngươi nói dưỡng khí ở ngay trong không khí, chẳng phải không hô hấp được sao? Đừng nói là đại tiểu thư sẽ túm lấy một mớ không khí rồi lấy dưỡng khí ra nhé? Đúng là vớ vẩn!”
Thương Mai cũng cau mày, đây thực sự là một vấn đề lớn, không có cách nào để tách dưỡng khí ở đây.
Cách đơn giản nhất để tách dưỡng khí là làm lạnh và tách bằng nhiệt độ sôi của từng khí trong không khí, nhưng cô không có cách nào để hạ nhiệt độ xuống dưới -183 độ.
Cô nghĩ đến núi rừng, thời hiện đại, con người cũng ngày càng chú ý đến hàm lượng dưỡng khí trong không khí, nên sẽ luôn có một số danh lam thắng cảnh nổi tiếng với dưỡng khí tự nhiên thu hút mọi người đến để điều dưỡng cơ thể, tất nhiên không thể tốt bằng dưỡng khí y tế, nhưng hiện tại thì đó là cách duy nhất.
Tuy nhiên, chuyển Lương Vương vào rừng là không thực tế, cô suy nghĩ một chút, trong ngự hoa viên này hẳn là có rất nhiều thực vật mà cây sinh trưởng nhanh sẽ nhả nhiều dưỡng khí nhất.
“Vương gia, trong cung có có cây đa nào không?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh hỏi: “Cây đa? Trong Trường Sinh Cung, đúng là trồng toàn cây đa gần mặt nước.”
Thương Mai mừng rỡ: “Thật chứ? Vậy thật tốt quá, thỉnh Vương gia thuyết phục Hoàng hậu nương nương, nhanh chóng chuyển Lương Vương điện hạ đến Trường Sinh Cung, chỉ đặt một chiếc ghế dài cạnh rừng đa và mặt nước, và để cho Lương Vương điện hạ nằm ở nơi đó.”
“Vì sao?” Mộ Dung Khanh không biết có nên tin cô ấy hay không, thậm chí có chút thất vọng, nhìn cô xử lý lúc trước khá đáng tin, còn bây giờ chốc lát lại là phân tách không khí rồi chốc lát lại là di dời cây đa lớn, này không phải trị liệu, đây là dày vò. Thương Mai có chút lo âu, cũng có chút buồn bực, ở thời hiện đại bất kể cô quyết định kế hoạch điều trị nào, cũng sẽ không có ai hỏi tại sao, bởi vì cô là người có thẩm quyền.
Tuy nhiên, ở đây cô khiêm tốn như một hạt bụi, và tất cả những quyết định cô đưa ra đều cần phải giải thích cho nhiều người tại sao, phần lớn thời gian đều dùng để giải thích.
“Bởi vì:” Thương Mai đành phải kiên nhẫn giải thích: “Cây đa là một trong những cây sinh trưởng nhanh, đặc biệt là cây gần bờ nước, giải phóng nhiều dưỡng khí nhất sau quá trình quang hợp, lượng dưỡng khí ở nơi này cao hơn không gian mà chúng ta đang ở.”
Cô dự tính phải giải thích sự quang hợp, cũng chuẩn bị một số lí do thoái thác, tính toán chậm rãi giải thích, bởi vì, cô muốn thuyết phục Nhiếp Chính Vương cùng Viện Phán thì phải giải thích cặn kẽ mọi chuyện.
Tuy nhiên, sau khi nghe cô nói, Mộ Dung Khanh cũng không hỏi gì mà nói: “Ngươi và Viện Phán ở đây để bàn bạc kế hoạch điều trị tiếp theo, bổn vương sẽ vào nói chuyện với Hoàng hậu, nhân tiện thu xếp chuyển Lương Vương sang đó.”
Thương Mai rất cảm kích: “Tạ ơn Vương gia!”
Con ngươi u ám của Mộ Dung Khanh liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Hạ Thương Mai, ta hi vọng ngươi không làm cho bổn vương này thất vọng.”
Nói xong, hắn liền xoay người vào nội điện.
Tảng đá đè nặng trong lòng Thương Mai rơi xuống một nửa, lúc trước tưởng rằng Hoàng hậu và Nhiếp Chính Vương đấu nhau kịch liệt, Nhiếp Chính Vương sẽ không vui lòng đề nghị cô cứu Lương Vương, nhưng hiện tại xem ra hắn rất lo lắng cho Lương Vương, như vậy, cô sẽ không lo lắng bởi vì cứu Lương Vương mà đắc tội Nhiếp Chính Vương .
Chỉ là cô không rành âm mưu nên không thể đoán được Nhiếp Chính Vương thực sự quan tâm hay là giả vờ quan tâm, hiện giờ chỉ có thể là đi bước nào hay bước đó.
Chỉ mong Nhiếp Chính Vương luôn nhớ Lương Vương là cháu trai của mình, chỉ cần nhớ kỹ thân tình này là tốt rồi.
Cô giải tỏa tâm trạng và thảo luận về việc điều trị tiếp theo với Viện Phán, Viện Phán nghe xong lời của cô, tuy rằng không hiểu lắm nhưng ông ta hỏi một câu: “Ngươi có chắc chắn sẽ chữa khỏi cho Lương Vương điện hạ không?”
Thương Mai suy nghĩ một chút, nói: “Miễn là có thể kìm chế được và không làm trầm trọng thêm tình trạng nhiễm trùng, thì ta rất chắc chắn.”
Viện Phán trầm mặc một chút, ngẩng đầu kiên định nói: “Được, bản quan tin ngươi, tuy rằng không hề có lý do, dù sao thì những gì ngươi nói đều quá mức hoang đường, nhưng ngươi quả thật đã làm cho Lương Vương tưởng chết đi mà sống lại, vì điểm này, bản quan sẽ ủng hộ quyết định của ngươi cũng sẽ cùng ngươi gánh vác tất cả hậu quả.”
Thương Mai biết Viện Phán có thể nói ra những lời này đã là trao cho cô sự tín nhiệm lớn lao rồi, lúc trước cô chỉ muốn thuyết phục ông ta đừng can thiệp nhiều nhất có thể, nhưng cô không ngờ ông ta lại ủng hộ như thế này, lúc này sự tự tin của cô càng tăng lên: “Có được sự ủng hộ của đại nhân ta sẽ cố gắng hết sức.”
Cũng không biết Nhiếp Chính Vương thuyết phục Hoàng hậu như thế nào, tóm lại, khi hắn từ nội điện lần nữa đi ra, vẻ mặt rạng rỡ nói: “Các ngươi chuẩn bị đi, sẽ sớm chuyển Lương Vương sang đó.”