Vương Phi Của Yêu Tinh Vương

Chương 18


Đọc truyện Vương Phi Của Yêu Tinh Vương – Chương 18

Từ Mộng Chi Hồ trở về
đã mấy ngày rồi, trừ sáng sớm phải ra ngoài cùng các trưởng lão bàn việc chính sự, Lôi Tư cơ hồ đều luôn làm bạn ở bên người Thi Vũ, làm cho Thi Vũ luôn luôn hiếu động ngay cả cơ hội chơi đùa cũng không có. May mắn
hôm nay Lôi Tư có chuyện quan trọng phải xử lý, Thi Vũ liền lợi dụng cơ
hội khó có được này chạy đi tìm Tây Đa Khắc chơi.

“Tây Đa Khắc,
Tây Đa Khắc.” Thi Vũ ở trong hoa viên cạnh cây đu gọi Tây Đa Khắc. Từ
khi Toa Toa thay thế mình trở lại nhân gian, Tây Đa Khắc một mình càng
buồn chán, hắn nhiều lần đề nghị với Thi Vũ muốn đi về Thiên Mã tộc,
nhưng Thi Vũ không cho phép, nàng nói còn nàng có thể bồi hắn. Nhưng Lôi Tư lại quấn nàng mấy ngày, khiến cho Thi Vũ thất hứa với Tây Đa Khắc,
hôm nay nàng đặc biệt tới nói xin lỗi.

Tây Đa Khắc đã biến thành
hình người ngồi ở trên cây đu, hắn nhìn Thi Vũ dưới tàng cây, không vui
nói: “Vương phi của yêu tinh vương, ngươi rốt cuộc cũng nhớ tới ta.”

Thi Vũ vừa nghe tiếng từ trên cây truyền xuống, lập tức ngẩng đầu lên.”Đừng như vậy, Tây Đa Khắc, ta đây không phải tới rồi.” Nàng thấy Tây Đa Khắc không có bộ dạng muốn xuống dưới, liền quyết định leo lên tìm hắn.

Tây Đa Khắc thấy nàng vén cao váy, dáng vẻ muốn trèo lên, không nhịn được muốn cười. “Ngươi định trèo cây sao?”

Thi Vũ dùng sức lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta sẽ không leo cây, bất quá nếu
ngươi không muốn xuống dưới gặp ta, vậy thì ta phải trèo lên rồi.”

Tây Đa Khắc bất đắc dĩ thở dài, thật là thua vương phi phiền toái này. Hắn
tung người nhảy xuống cây, quyết định không chọc tức Thi Vũ nữa. “Lần
trước dạy ngươi pháp thuật đều học xong rồi sao?”

Từ ngày Thi Vũ
từ Mộng Chi Hồ trở về, liền lén cầu xin hắn, cầu hắn dạy nàng pháp
thuật. Tây Đa Khắc hỏi nàng tại sao không kêu Lôi Tư dạy nàng, không
phải là lợi hại hơn? Nàng lại nói muốn cho Lôi Tư một kinh hỉ, không thể nói cho Lôi Tư. Tây Đa Khắc không cưỡng được Thi Vũ hết lời cầu xin,
đành phải đáp ứng nàng, giấu Lôi Tư dạy nàng pháp thuật.

“Học thì học rồi, nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . .” Thi Vũ nuốt nước bọt nói,
“Ta dùng pháp thuật dường như kém hơn ngươi nhiều.”

“A! Có thật không? Kém ở chỗ nào?” Tây Đa Khắc lập tức muốn Thi Vũ biểu diễn cho hắn nhìn.

Thi Vũ đọc pháp thuật ẩn thân, nhưng thân thể ẩn rồi, y phục vẫn còn ở lại.


Tây Đa Khắc thấy tình hình như thế không nhịn được cười phá lên, thì ra đây chính là ngập ngừng của Thi Vũ, vẫn không nói rõ được nguyên nhân.
“Ngươi thật là một thiên tài, ở yêu tinh giới, ta chưa từng gặp qua loại pháp thuật này.”

Thi Vũ biết Tây Đa Khắc đang giễu cợt nàng,
trước tiên khôi phục nguyên hình, sau đó vô cùng mất hứng nói: “Làm ơn,
ta không phải yêu tinh, ta là người nhân gian bình thường, có thể học
được cái này đã là rất tốt. Huống chi, nói không chừng là người làm sư
phụ như ngươi dạy không tốt!” Dám cười nàng, cũng không nghĩ nàng mới
học năm ngày mà thôi!

Tây Đa Khắc cố nín cười, hắn biết nếu như
cười nữa, sợ rằng Thi Vũ còn quấn quanh hắn. “Thật ra thì ngươi cũng
không cần học vất vả như thế, với tình huống của ngươi, những pháp thuật nhỏ này hẳn là phải rất dễ dàng học được mới đúng.”

Thi Vũ liếc mắt một cái, “Ngươi đừng nói cho ta biết, kêu ta đi tìm Lôi Tư học, hắn không biết. . . . . .” Thi Vũ vội vàng ngừng nói. Nàng thiếu chút nữa
nói ra miệng, nếu để cho Tây Đa Khắc biết căn bản Lôi Tư phản đối nàng
học pháp thuật, hắn nhất định không dám dạy nàng nữa.

Tây Đa Khắc cũng không phát hiện Thi Vũ có việc giấu giếm hắn, vẫn nói tiếp: “Không phải, ý của ta là nói để cho ngươi thức tỉnh. Một khi ngươi thức tỉnh,
là có thể nhớ lại chuyện của kiếp trước, hơn nữa lại có được pháp lực.”

“Thật sao?” Đây thật sự là một tin tốt, như vậy, nàng cũng không cần lại mất
công đi học những pháp thuật nhỏ như vậy. Nhưng sao Lôi Tư chưa từng nói với nàng? “Vậy phải như thế nào mới có thể thức tỉnh?”

“Rất đơn giản, chỉ cần có người giải phong ấn cho ngươi là được.”

“Đơn giản như vậy. Vậy ngươi mau giúp ta giải.”

Tây Đa Khắc vội vàng phẩy tay. “Không được, cái đó nhất định phải là người
có pháp lực rất mạnh mới được, pháp lực của ta còn chưa đủ, nếu ta kiên
quyết giúp ngươi giải trừ, rất có thể sẽ hại chết ngươi.”

Đã như vậy, Thi Vũ quyết định đi tìm Lôi Tư, nhất định phải bắt hắn giúp nàng giải phong ấn.

☆☆☆love. ☆☆☆love. ☆☆☆

Lôi Tư ở trong đại sảnh Lục Lâm Điện, kể từ khi Lai Đốn vội vã chạy tới
sảnh nghị chính nói cho hắn biết đã bắt đầu tra được vị trí Huyền Vũ,
hắn vẫn ngồi ở chỗ này tư lự không nói. Không khí trong đại sảnh yên

lặng có chút đáng sợ, mọi người đều biết, đây là điềm báo yêu tinh vương nổi giận.

Lôi Tư vẫn cúi đầu suy nghĩ đối phó Huyền Vũ như thế
nào. Hắn không rõ mình bị làm sao, trong lòng hắn không phải đã sớm có
kế hoạch sao? Kế hoạch này đã giữ hai mươi năm, hiện tại chính là thời
cơ tốt để thực hiện, nhưng vì sao hắn lại do dự, chẳng lẽ đây tất cả đều là vì Thi Vũ?

Kế hoạch của hắn vốn là chờ sau khi đưa Mật Nhi từ nhân gian trở về, hắn muốn ngay trước mặt Mật Nhi tự tay giết Huyền Vũ, đem Mật Nhi vĩnh viễn nhốt lại, khiến nàng mãi mãi sống trong bóng tối
thống khổ.

Nhưng bây giờ tất cả đều đã thay đổi.

Hắn lại
bị Thi Vũ kiên cường ở nhân gian mê hoặc, ban đầu hắn cho là mình vẫn
còn ảnh hưởng tình cảm của Mật Nhi kiếp trước, nhưng sự thật không phải, hắn phát hiện mình càng ngày càng không tự chủ theo đuổi hành tung Thi
Vũ.

“Huyền Vũ thật sự từ Bắc giới tới đây? Hắn đang ở nơi nào?”
Lôi Tư lạnh lùng. Không giải quyết Huyền Vũ, hắn vĩnh viễn không thể an
tâm ở cùng Thi Vũ.

“Ở Phong Chi Cốc, nơi ở của phong yêu tinh Nhã Các.” Húc Nhĩ trả lời.

“Phong yêu tinh Nhã Các lại dám phản bội ta!” Lôi Tư tức giận nói. Hắn đã sớm
hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được có bất kì tiếp xúc với Huyền
Vũ, hôm nay Phong yêu tinh Nhã Các lại dám giúp Huyền Vũ, khó trách
Huyền Vũ tới hắn còn không biết.

“Có lẽ Phong yêu tinh giúp hắn,
là vì nguyên nhân nào đó nói cũng không chừng.” Khắc Ân thay Nhã Các
biện giải, bởi vì hắn cũng âm mưu giúp Huyền Vũ, nếu như có thể khiến
yêu tinh vương bớt giận, có lẽ tương lai sau này mình có thể thoát tội.

Nhưng hắn nghĩ quá xa rồi, lửa giận của yêu tinh vương không vì lời của hắn
mà giảm xuống, ngược lại càng bùng lên. “Nguyên nhân của nàng chỉ có
một, đó chính là muốn diệt trừ ta, trợ giúp Huyền Vũ trở thành yêu tinh
vương kế nhiệm.”


Cái này. . . . . . Cái này thật thái quá! Trong
lòng Khắc Ân âm thầm kêu khổ, hắn không nghĩ tới yêu tinh vương lại có
loại ý nghĩ này, nếu như sau này hắn phát hiện mình cũng từng giúp đỡ
Huyền Vũ lừa gạt hắn, vậy chẳng phải hắn cũng coi mình thành bè cánh
phản bội mà xử lý. Khắc Ân lén nhìn về phía Húc Nhĩ, hi vọng hắn có thể
nói giúp vài lời, nhưng vẻ mặt Húc Nhĩ vẫn lạnh như băng, giống như
chuyện này không liên quan tới hắn.

“Yêu tinh vương, người xem
không phải là chúng ta nên cho mời Phong yêu tinh Nhã Các tới một
chuyến, giáp mặt hỏi rõ mục đích của nàng.” An đáp.

Lôi Tư suy
nghĩ một chút, “Không! Không cần, vậy sẽ dứt dây động rừng. Ta quyết
định tốc chiến tốc thắng, tự mình tới Phong Chi Cốc, lùng bắt Bắc giới
Huyền Vũ.”

“Đúng vậy, vương. Vậy còn vương phi? Có cần để cho nàng biết không?” Lai Đốn nhắc nhở Lôi Tư, đừng quên tiểu phiền toái kia.

Ai ngờ lời vừa mới nói xong, tiếng nói yêu kiều quen thuộc lập tức vang lên: “Ai nói không cần để cho ta biết?”

Thi Vũ nghe đề nghị của Tây Đa Khắc, vón dĩ muốn tìm đến Lôi Tư hi vọng hắn giúp mình giải phong ấn để nàng thức tỉnh, vừa vặn nghe được câu nói
cuối cùng kia của Lai Đốn, lập tức mở miệng hỏi.

Lai Đốn giống
như làm chuyện gì xấu bị bắt gặp, cúi thấp đầu, trốn sau lưng Khắc Ân.
Thật không biết là mình gặp phải vận rủi gì, sao những chuyện không tốt
toàn bộ đều rơi vào đầu hắn!

“Ta hỏi ngươi, ngươi vừa mới nói chuyện gì không thể để cho ta biết?” Thi Vũ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

Nghe nói như thế, Lai Đốn lập tức nhẹ nhõm thở ra một hơi, thì ra Thi Vũ
không nghe thấy gì cả. Hắn cười nói: “Không có. . . . . . Không có
chuyện gì. Ta. . . . . . Chúng ta đang nói. . . . . .” Lai Đốn nhìn yêu
tinh vương, không biết có thể đem chuyện nói cho Thi Vũ.

Lôi Tư đi tới bên người Thi Vũ, ôm lấy nàng, “Chúng ta chỉ là đang nói đến chuyện thị sát Phong Chi Cốc.”

“Vậy sao?” Thi Vũ hoài nghi nhìn Lai Đốn, “Vậy vì sao khi nãy hắn nói không thể để cho ta biết?”

“Lai Đốn có ý tốt, sợ ngươi sẽ lo lắng.” Lôi Tư không muốn cho Thi Vũ biết
quá nhiều, vì vậy rất nhanh nói sang chuyện khác, “Ngươi không ở trong
Trân Châu Điện chơi đùa, chạy đến đây làm gì?”


Lôi Tư nhắc nhở
như vậy, Thi Vũ rốt cuộc nhớ tới mục đích mình tìm đến Lôi Tư. Nàng quay người lại vươn tay ôm lấy Lôi Tư, mặt áp sát vào lồng ngực rộng của
hắn, làm nũng nói: “Người ta là đặc biệt tới tìm ngươi, ta có việc muốn
nhờ ngươi.”

Khóe miệng Lôi Tư khẽ nhếch, xoa xoa mái tóc Thi Vũ,
tự tiếu phi tiếu nói; “Ta biết ngươi tìm đến ta nhất định có chuyện. Nói đi! Ngươi muốn thứ gì?”

“Không phải thứ gì.” Thi Vũ ở trước ngực hắn ngẩng đầu lên, bĩu môi nói: “Ta muốn ngươi giúp ta thức tỉnh.”

Mặt của Lôi Tư nhanh chóng trầm xuống, trên mặt bao trùm một vẻ lo lắng,
trong thanh âm đầy sự thâm trầm tức giận, “Là ai nói cho ngươi biết thức tỉnh sao?” Nếu để cho hắn biết, hắn nhất định lột da người kia.

Thi Vũ khó khăn nuốt nước miếng một cái. Bộ dáng của hắn thoạt nhìn thật
kinh khủng, Thi Vũ hoài nghi có phải mình nói sai gì rồi không.

“Lôi Tư, ngươi làm sao vậy? Ta nói không đúng sao?”

“Ta hỏi ngươi, là ai nói cho ngươi biết hai chữ này?” Tiếng nói tức giận
của Lôi Tư lại một lần nữa vang lên, tràn ngập đại sảnh.

Chuông
báo động trong lòng nàng lớn tiếng vang lên, nhìn bộ dạng Lôi Tư kia,
tựa hồ muốn đem người nói ra hai chữ này đều ăn sạch.

Nàng không
thể hại bạn tốt Tây Đa Khắc của nàng. Nàng âm thầm hít sâu một hơi, thật lâu sau mới lắp bắp mở miệng: “Không có. . . . . . Không ai nói cho ta
biết, phải rồi . . . . . Là ta tự mình biết. Lôi Tư, cầu xin ngươi, giúp ta thứ tỉnh được không?”

“Không được.” Hắn làm sao có thể giúp
nàng, nhất là sau khi nàng đã thức tỉnh, lập tức sẽ nhớ lại trí nhớ của
kiếp trước, đến lúc đó nhất định nàng sẽ chạy tới trong lòng Huyền Vũ,
cho nên hắn tuyệt đối không thể giúp nàng.

“Tại sao?” Nàng không
thể tin được Lôi Tư thế nhưng lại cự tuyệt yêu cầu của nàng, đây đối với hắn mà nói cũng chỉ là một cái nhấc tay thôi.

“Không tại sao, ta nói không được là không được.” Lôi Tư lạnh nhạt cự tuyệt nàng, cho dù
như vậy sẽ làm tổn thương nàng, nhưng so với mất đi nàng vẫn tốt hơn
nhiều.

“Không phải là không được, căn bản là ngươi không muốn giúp ta đúng không?”

Lôi Tư nhún nhún vai, thờ ơ nói: “Tùy ngươi nghĩ thế nào, ta nhất định sẽ
không giải phong ấn cho ngươi, ngươi từ bỏ ý niệm này đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.