Đọc truyện Vương Phi Của Yêu Tinh Vương – Chương 10
Lễ mừng Thiên mã quả nhiên là lễ hội lớn mỗi năm một lần của Yêu tinh
Giới. Tuy nói là hoạt động của tộc Thiên mã, nhưng tất cả yêu tinh tộc
đều tự động tiến đến hỗ trợ, hỗ trợ sửa sang lại sân bãi, hỗ trợ đủ loại thức ăn sở trường tinh xảo, tất cả mọi người chờ mong đêm nay có thể
hoan hát khiêu vũ cùng một chỗ.
Toa Toa hưng phấn lôi kéo Thi Vũ, say mê nói: “Đêm nay nhất định có thể nếm rượu nho đặc chế của tộc Thiên mã.”
Thi Vũ đánh giá những yêu tinh bận rộn vui vẻ xung quanh, có sừng dài nhọn
trên đầu, có cái đuôi dài mượt mà, cũng nửa người nửa ngựa, lại có cả
đôi cánh thật đẹp. . . . .. muôn hình muôn vẻ như thần thoại nàng đọc
xưa kia.
Toa Toa nhìn quanh khắp nơi, tìm bóng dáng Tây Đa Khắc.
“Tìm được rồi, tìm được rồi, Tây Đa Khắc ở đó.” Tay nàng chỉ vào phía trước kêu to.
Thi Vũ men theo phương hướng nàng chỉ nhìn lại, quả nhiên thấy Tây Đa Khắc
nửa người nửa ngựa hướng chính mình chạy tới rất nhanh. Hắn kinh ngạc
tiến tới, dang rộng hai tay đầy sung sướng. Hắn ôm chặt lấy Thi Vũ, hưng phấn kêu to: “Mật Nhi, thật là ngươi, đây không phải đang nằm mơ a!”
Thi Vũ bị lây nhiễm vui vẻ của hắn cười to, “Thật vui được nhìn thấy ngươi, Tây Đa Khắc.”
Tây Đa Khắc nghe vậy, sửng sốt một chút.
Toa Toa vội vàng ở một bên giải thích: “Tây Đa Khắc, Mật Nhi bây giờ là nữ
hài bị yêu tinh Vương rút linh hồn đến Nhân Gian Giới chuyển sang kiếp
khác, hết thảy kiếp trước đã không nhớ rõ.”
“Chuyển sang kiếp khác? Nhân Gian Giới?” khuôn mặt Tây Đa Khắc anh tuấn lại ngây thơ tràn đầy nghi hoặc, “Đây là có chuyện gì?”
“Bình tĩnh! Sẽ hướng ngươi giải thích sau, trước hết cứ mang bọn ta đến chỗ
ngươi ở!” Toa Toa không có kiên nhẫn lôi kéo Tây Đa Khắc.
“Làm cái gì?” trong đầu Tây Đa Khắc tràn đầy quá nhiều dấu chấm hỏi.
“Bởi vì yêu tinh Vương đang đuổi bắt chúng ta, cho nên muốn mượn ngươi một chỗ trốn.” Thi Vũ giải thích.
“Yêu tinh Vương? Đuổi bắt?” Tây Đa Khắc mang các nàng đến nơi ở của mình, càng nghe càng hiếu kỳ.
Toa Toa liếc hắn một cái, tức giận nói: “Cầu xin người đừng có như con vẹt không não được không?”
khuôn mặt tuấn tú của Tây Đa Khắc ửng hồng, ngây thơ kháng nghị nói: “Ta không phải vẹt không có não, ta là một Thiên mã.”
“Dạ, là một Thiên mã đần không có não.”
“Không, không phải, là một Thiên mã thông minh vĩ đại.”
“A, không phải một Thiên mã thông minh vĩ đại.” Toa Toa cố ý vặn vẹo lời của hắn.
“Toa Toa!” Tây Đa Khắc vô cùng tức giận đuổi theo Toa Toa kêu to.
Thi Vũ thấy bọn họ thật thú vị, cười đến không ngậm miệng được, trong nội
tâm cảm thấy bọn họ giống như một đôi yêu nhau đang cãi vã dở hơi.
Thẳng đến cung điện Tây Đa Khắc ở, trận trận tiếng nhạc mỹ diệu vang lên, Toa Toa mới không tiếp tục đùa với Tây Đa Khắc nữa.
Thi Vũ thấy một nhóm các nữ thần mỹ lệ ở trước điện thờ Hy Lạp cổ, các nàng vây quanh một vị tóc dài màu bạc. Nam tử cao lớn anh tuấn, tại bên cạnh cái ao khảy đàn hạc, đàn cầm, sáo và tiêu.
Tên nam tử kia chuyên tâm lắng nghe tiếng nhạc mỹ diệu, phảng phất say mê trong đó.
“Là Ca Mĩ Na, các nàng đang chuẩn bị cho yến hội tối nay.” Tây Đa Khắc hướng Thi Vũ giải thích.
Giống như phát giác có kẻ xâm nhập, tên nam tử kia ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, sau khi xem xét tinh tường, liền nở ra một đóa tươi cười thật
lớn.
“Tiếng ca của các nàng thật đẹp.” Thi Vũ tự đáy lòng ca
ngợi, đã được mẫu thân dạy dỗ, nếu tiếng ca không hay nàng sẽ không khen ngợi.
Tây Đa Khắc kiêu ngạo không thôi, “Đương nhiên, các nàng
là ca thần của tộc Thiên mã chúng ta, cũng là nhân vật trọng yếu của lễ
mừng.”
Tên nam tử ở cùng chỗ với Ca Mĩ Na đứng lên, đi về hướng bọn họ.
” Huyền Vũ Bắc Chi giới.” Toa Toa nhìn rõ ràng tên nam tử kia sau đó hưng phấn kêu to, vui vẻ huy động cánh hết sức bay về phía Huyền Vũ.
“Huyền Vũ?” Thi Vũ giống như nghe Toa Toa nhắc qua, nói nàng cùng Huyền Vũ là bạn thân vô cùng. “Không phải là Hàm Ngư sao?”
*Hàm Ngư: Cá mặn, Thi Vũ đã nghe nhầm tên của Huyền Vũ.
“Hàm Ngư? Là cái gì?” Tây Đa Khắc không nghe rõ Thi Vũ mới nói cái gì.
Thi Vũ xấu hổ cười, “Không có gì.” Không cần đem việc xấu hổ của mình ra để nói nha!
Tây Đa Khắc tựa hồ cũng rất cao hứng nhìn Huyền Vũ, vội vàng hướng Thi Vũ
nói: “Thật tốt quá, Huyền Vũ cũng tới, từ khi ngươi chết. . . . . .” Đột nhiên giật mình xấu hổ, hắn lập tức hướng Thi Vũ áy náy cười cười, sửa
chữa nói: “Từ khi ngươi ra đi, đã hai mươi năm nay, Huyền Vũ đều không
tham gia lễ mừng của Thiên mã, hắn đến lần này nhất định là vì ngươi đã
trở lại.”
“Phải không?” Thi Vũ không cho là đúng nói. Nhìn hắn
vừa rồi cùng đám Ca Mĩ Na kia ra sức thân mật, nàng dám khẳng định, hắn
đến là vì những mỹ nữ này.
Huyền Vũ đi theo Toa Toa đến trước mặt Thi Vũ, hắn dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng thật lâu, đột
nhiên ôm chặt lấy nàng. “Mật Nhi! Thật là ngươi, thật là ngươi đã trở
lại.”
Thi Vũ bị hắn ôm thở không nỗi, vì hắn cử động cảm thấy bất an, nàng giãy dụa đẩy hắn ra, cho mình một cái không gian để thở.
Nàng hít thở sâu vài cái, sau khi vững vàng tâm tình, mới đỏ mặt, có chút
thở gấp nói: “Ta với ngươi có thù hận sao? Bằng không vì cái gì vội vã
làm cho ta không hít thở được.”
Huyền Vũ sửng sốt một chút, vì
lời nói của nàng mà thấy kinh ngạc, cô bé này bề ngoài là Mật Nhi, nhưng nội tâm không phải. Mật Nhi ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, cô bé này lại
hoạt bát.
Tây Đa Khắc cũng bị dọa sợ, Mật Nhi sẽ không đối với người khác như vậy.
Chỉ có Toa Toa ở một bên không động thanh sắc, mở miệng kêu: “Năm nay có
Huyền Vũ tham gia, nhất định sẽ hấp dẫn càng nhiều người, hắn là nhân
vật trọng yếu của lễ mừng thiên mã.”
Toa Toa vừa nhắc tới nhân
vật trọng yếu, lập tức làm cho Thi Vũ nhớ tới yêu tinh Vương Lôi Tư.
“Đúng rồi, xin hỏi yêu tinh Vương lúc nào sẽ đến?” Truy xét hỏi Tây Đa
Khắc.
“Lúc buổi lễ mừng bắt đầu hắn sẽ xuất hiện, ta sẽ nghĩ biện pháp để các ngươi tránh khỏi hắn.”
“Không, không cần phải vậy.” Thi Vũ khoát khoát tay, “Ta hi vọng ngươi nghĩ biện pháp để cho ta tiếp cận hắn.”
“Cái gì?” Toa Toa cùng Tây Đa Khắc trăm miệng một lời kêu lên.
Huyền Vũ cũng vì quyết định của Thi Vũ cảm thấy quái lạ, hắn cho rằng lúc này Thi Vũ sẽ phải nghĩ hết biện pháp trốn tránh Lôi Tư, không nghĩ tới
nàng sẽ chủ động đi đến gần Lôi Tư.
“Ngươi đã quên yêu tinh Vương muốn bắt chúng ta sao?” Toa Toa ngược lại hít một hơi lãnh khí, nhắc nhở nàng.
“Ta biết rõ, nhưng ta muốn gặp hắn.” Thi Vũ không biết như thế nào hướng
Toa Toa giải thích chính mình phải trở về Nhân Gian Giới.
“Không, không được, ta tuyệt đối không thể để ngươi đi gặp hắn.” Toa Toa nắm
chặt nắm tay, dùng sức lắc đầu. “Huyền Vũ, van cầu ngươi giúp ta khuyên
nhủ Mật Nhi a!”
Nàng khẩn trương hướng Huyền Vũ cầu cứu.
“Nhưng ta nhất định phải gặp hắn.” Thi Vũ kiên quyết nói, bất luận kẻ nào khuyên bảo đều là vô dụng.
“Không, không được, chúng ta không thể bị bắt lần nữa.” Toa Toa thương tâm khóc lên, nàng đã bị cô độc hai mươi năm, nàng không cần lại như vậy nữa.
“Thực xin lỗi, Toa Toa.” Thi Vũ thử thuyết phục Toa Toa đứng ở trên vai Huyền Vũ, thương tâm khóc. “Ta có thể hiểu tâm tình của ngươi, nhưng ta phải
gặp yêu tinh Vương, chỉ có hắn có thể nói cho ta biết đường trở về Nhân
Gian Giới.”
“Không, hắn sẽ không nói cho ngươi.” Huyền Vũ nói. Cô bé này quá ngây thơ rồi, nàng cho rằng Lôi Tư dễ thuyết phục như vậy sao?
“Đúng! Hắn muốn đem ngươi ra trả thù, hắn sẽ không nói cho ngươi.” Toa Toa phụ họa.
“Biết rồi. Toa Toa, ta sẽ thử cùng hắn phân rõ phải trái, thuyết phục hắn.”
“Không, hắn sẽ không phân rõ phải trái, hắn chưa bao giờ như vậy.” Toa Toa ngoan cố kháng nghị.
Thi Vũ thở dài, “Nhưng là ta vô luận như thế nào đều phải thử một lần, dù
cho có thất bại.” Nàng chuyển hướng Tây Đa Khắc vẻ mặt mê hoặc, “Ngươi
có thể tìm giúp ta một ít tư liệu không?”
“Đương nhiên có thể. Bất quá ngươi muốn làm gì?” Tây Đa Khắc tò mò hỏi.
“Ngụy trang.” Thi Vũ giả bộ thần bí nháy mắt mấy cái, ý đồ khiến cho Toa Toa hứng thú.
Không ngoài sở liệu, Toa Toa tò mò quả nhiên ngừng khóc, Huyền Vũ cùng Tây Đa Khắc đều dựng lỗ tai lên.
“Cái gì là ngụy trang?” Toa Toa không hiểu hỏi.
Thi Vũ cười giải thích: “Thay đổi bộ dáng, khiến người nhận không ra.”
“Nhưng cái này có pháp lực cao mới làm được a!” Toa Toa hưng phấn.
“Ta cũng có thể làm được.” Thi Vũ khẳng định nói.
Sau đó Huyền Vũ mới phát hiện, nàng ngụy trang thật là không thể khen tặng được.
Quả nhiên Yêu tinh Vương mang theo Hỏa yêu tinh Lỵ Na cùng Tứ đại hộ pháp
sứ giả xuất hiện ở lễ mừng Thiên mã, tộc trưởng tộc Thiên mã A Lực mang
nhiều tộc nhân nghênh đón.
Huyền Vũ không muốn để Lôi Tư sớm phát hiện hành tung của mình, cho nên không dự họp.
Sau khi Yêu tinh Vương đến là một hồi tiếng ca múa hoan hô, lúc này yêu
tinh chẳng phân biệt tộc loại, mọi người tận tình ca múa cùng nhau, Ca
Mĩ Na cất tiếng ca mỹ diệu đưa mọi người vào trạng thái quên hết buồn
phiền.
Lôi Tư tìm kiếm bóng dáng Thi Vũ, đột nhiên, một cái bóng
dáng mảnh khảnh lọt vào trong tầm mắt hắn. Hắn nhìn thấy nàng một thân
trang phục quái dị, khóe miệng không tự giác giương lên, tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng đi ra, khiến cho Tứ đại hộ pháp sứ giả chú ý. Bọn họ men theo tầm mắt Lôi Tư, trong lúc nhất thời cũng đều bật lên tiếng
cười, trang phục quái dị của Thi Vũ khiến cho bọn hắn cười không ngừng.
Kỳ thật Thi Vũ ngụy trang xem như phi thường thành công, nếu không nhìn
kĩ, tuyệt đối sẽ nghĩ lầm nàng là Thụ Yêu tinh (yêu tinh cây). Nàng đem
thuốc nhuộm bảy màu bôi lên trên mái tóc dài, đem mật ong đính tóc thành từng chùm từng chùm, khuôn mặt cũng thoa một tầng thuốc nhuộm màu xám,
thoạt nhìn tựa như Liễu yêu tinh mới thành hình người.
Lai Đốn
cười đến không thở nỗi, thấp giọng hướng An Đáp: “Đây là Hoa công chúa
của chúng ta sao? Nhìn thế nào cũng giống như cái cây tinh vừa lăn qua
cục bùn?”
An Đáp có chút không muốn nói: “Nàng thật sự không nên đạp hư vẻ đẹp của mình.”
Khắc Ân thật vất vả mới dừng tiếng cười, “Không biết a! Nàng ngụy trang thật tốt, thật là một thiên tài.”