Đọc truyện Vương Phi Của Ta, Nàng Trốn Không Thoát Đâu – Chương 39: Tâm ý của nhau
“Cố nhân?”
“Đúng vậy. Một vị cố nhân vô cùng quan trọng.”
Tử Linh nhìn thấy trung niên nam tử lại đang đắm chìm vào hồi ức. Không hiểu tại sao bỗng nhiên nàng lại hỏi.
“Đó là người trong lòng của thúc hả?”
“Ừm, nhưng nàng ấy mãi mãi cũng không đáp lại tình cảm của ta. Thôi đến giờ ta phải quay về rồi.”
Thấy trung niên nam tử muốn bỏ đi, Tử Linh ngăn lại.
“Khoan đã, ta chưa biết cao danh quý tánh (tên) của thúc.”
Nghe câu hỏi của Tử Linh, trung niên nam tử quay lại mỉm cười ấm áp. Người đó nói một câu làm cho Tử Linh đứng sững lại rồi bỏ đi.
“Ta tên Lâm Trình. Thật sự mà nói tiểu cô nương rất giống vị cố nhân đó của ta.”
Lâm Trình? Người đó là Lâm Trình? Quả thật lúc thổi sáo có mấy chỗ bị lỗi phải chăng chính là do tay trái của người đó thiếu mất một ngón. Vị cố nhân mà Lâm Trình nói có phải là mẫu thân không? Thì ra ông ta cũng yêu mẫu thân.
Tử Linh ở con suối nhỏ đó suốt một ngày. Đến cuối ngày, Tử Linh nghe thấy động tĩnh phía sau. Nàng quay lại thì thấy Lãnh Nam Phong thở dốc đứng phía sau.
“Cuối cùng cũng tìm thấy nàng.”
“Lãnh… Lãnh Nam Phong.”
Tử Linh luống cuống khi thấy hắn. Hiện giờ nàng vẫn chưa có can đảm đối mặt với Lãnh Nam Phong.
“Ai mượn ngươi đi kiếm ta chứ. Ta không cần.”
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, Tử Linh tức giận quay lưng lại. Nhưng bất ngờ, từ sau lưng một vòng tay ôm trọn cả người nàng vào lồng ngực ấm áp. Tử Linh có thể nghe thấy tiếng tim đập của Lãnh Nam Phong. Sau khi cứng người một lúc, Tử Linh giãy giụa muốn thoát ra nhưng chỉ đổi lại Lãnh Nam Phong càng ôm chặt hơn. Hắn vùi mặt vào hõm vai nàng, giọng nói như van xin.
“Ta xin nàng! Xin đừng đột nhiên biến mất như vậy nữa.”
Tiếng lá bay xào xạt, ánh hoàng hôn từ từ buông xuống. Hai người cứ giữ tư thế như vậy mà đứng một lúc lâu.
“Ta đã suy nghĩ rất nhiều.”
Tử Linh bỗng lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh.
“Ta sẽ giải thích tất cả mà. Mọi chuyện không như nàng nghĩ đâu. Ta…”
“Nghe ta nói cho xong đã.”
Tử Linh ngắt ngang lời giải thích của Lãnh Nam Phong. Nàng hít sâu một hơn. Hôm nay chính nàng sẽ làm rõ hết mọi chuyện.
“Ta thật ra không phải người ở đây. Nói đúng hơn ta không phải Mộ Dung Tử Linh chân chính. Ta chỉ là một linh hồn mượn xác hoàn hồn mà thôi.”
“Nàng đang nói cái gì vậy?”
“Ta không biết ngươi có tin hay không nhưng đó chính là sự thật. Ngươi có biết tại sao ta lại căm ghét tình cảm nam nữ hay không?”
Lãnh Nam Phong im lặng. Hắn muốn cho Linh nhi một khoảng không gian để có thể bộc bạch tâm sự của mình.
“Ta vốn không thuộc về thế giới này. Ở thế giới của ta, ta có gia đình hạnh phúc, có người bằng hữu thân thiết, có công việc ổn định. Cuộc sống của ta rất vui vẻ, ta không cần nhiều chỉ cần như vậy là được. Nhưng…”
Tử Linh dừng lại một chút. Dường như nàng đang dùng một chút ngập ngừng này để bình tâm.
“Nhưng chỉ vì một chữ tình mà đã thay đổi tất cả. Bằng hữu của ta vì trả thù cho người mình yêu mà liều lĩnh dấn thân vào nguy hiểm. Ta vì giúp bằng hữu của mình nên chết. Ta biết bản thân vì chuyện đó mà đổ lỗi cho việc tình cảm là sai nhưng chỉ cần nghĩ đến bằng hữu thân thiết nhất lại vì chuyện đó mà đau khổ thì ta lại vô cùng căm ghét nó. Ta không muốn bản thân giống như bằng hữu của ta. Tuy rằng ngoài mặt ta là một người mạnh mẽ nhưng thật ra trong lòng lại là một con người yếu đuối. Ta sợ! Ta rất sợ!”
Tử Linh càng nói, nước mắt của nàng càng rơi nhiều hơn. Lãnh Nam Phong càng ôm nàng chặt hơn như muốn tiếp thêm sức mạnh cho nàng.
“Linh nhi, ta mặc kệ nàng là ai. Ta chỉ biết rằng người ta yêu là nàng. Ta sẽ dành cả cuộc đời ta để bảo vệ nàng.”
Tử Linh nghe lời nói đó của Lãnh Nam Phong thì càng khóc nhiều hơn khiến hắn luống cuống. Lãnh Nam Phong tưởng Tử Linh không chấp nhận thì buồn bã thả lỏng tay. Bất ngờ, nàng xoay người lại hôn lên môi hắn. Lãnh Nam Phong kinh ngạc sau đó ôm lấy Tử Linh mà đáp trả.
Nụ hôn này không tính là mãnh liệt nhưng lại vô cùng ngọt ngào. Một lúc sau, cả hai cùng tách nhau ra.
“Lãnh Nam Phong, ta yêu chàng. Từ giờ chàng chính là của ta. Nếu chàng dám phản bội ta thì ta tuyệt đối không tha thứ cho chàng.”
Lãnh Nam Phong tưởng chừng như mình nghe lầm. Nhưng không, hắn hoàn toàn không nghe lầm. Linh nhi nói yêu hắn. Mười mấy năm qua, ngày hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất đời hắn.
Lãnh Nam Phong vui mừng ôm chặt lấy Tử Linh.
“Linh nhi, Linh nhi, ta thật sự rất vui. Ta xin thề! Cả đời này ta sẽ luôn bảo vệ nàng, không để cho nàng phải đau khổ. Nếu làm trái sẽ…”
Không đợi Lãnh Nam Phong nói xong Tử Linh đã giơ tay ngăn lại. Nàng mỉm cười dịu dàng nhìn hắn.
“Đủ rồi, Lãnh Nam Phong, ta tin chàng.”
“Gọi ta là Phong.”
“Phong”
Cuối cùng thì hai người cũng đã làm rõ tâm ý của mình với nhau. Giờ đây tưởng chừng như nhật nguyệt làm chứng cho tình cảm thiêng liêng này.
Trên đường về, Lãnh Nam Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tử Linh. Hai người nắm tay nhau đi trên phố tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.
“Đúng rồi, sao chàng lại biết ta ở đó?”
“Lúc đi kiếm nàng, ta tình cờ gặp được Lâm Trình. Sau khi nghe ta tả lại hình dáng của nàng thì ông ta nói nàng ở đó. Sao nàng với Lâm Trình lại gặp nhau?”
“Đó chỉ là tình cờ mà thôi.”
Tử Linh thuật lại tất cả chuyện khi gặp Lâm Trình cho Lãnh Nam Phong nghe. Bao gồm cả chuyện ông ta có tình cảm với mẫu thân nàng.
“Thì ra là như vậy. Đây chính là lý do tại sao lúc đó ông ta lại cứu hai người. Nhưng sau này nàng đừng gặp nam nhân khác nữa. Dù Là tình cờ cũng không được. Ta sẽ ghen đó.” (Tg: “Như vậy mà cũng tính được nữa hả?” =.=!!!)
“Chàng còn dám nói. Ta nói cho chàng biết, tốt hơn hết chàng nên xử lý cái đám thị thiếp ở phủ cho gọn gàng. Nếu không đừng hòng ta lấy chàng. Hứ!”
“Khoan đã! Linh nhi!”
Tử Linh làm bộ tức giận giật tay ra bỏ đi. Lãnh Nam Phong bất đắc dĩ cười cười đuổi theo năn nỉ.
Ngay hôm sau, Lãnh Nam Phong ra lệnh đuổi hết tất cả thị thiếp trong phủ trở về. Đồng thời còn tuyên bố cả đời này chỉ lấy một mình Mộ Dung Tử Linh làm vương phi. Từ nay về sau không lập phi nữa.
Quyết định này đã khiến cho triều đình một phen dậy sóng. Các triều thần dâng tấu sớ mong hoàng thượng khuyên ngăn Phong vương gia. Hoàng đế Lãnh Nhất Xuyên đối với việc này chỉ nói một câu mà khiến các đại thần không còn dám dị nghị gì nữa.
“Các khanh có ý kiến gì thì cứ nói thẳng với tam đệ. Trẫm bất tài không có khả năng đó.”
Thử hỏi nếu hoàng thượng cũng không nhúng tay vậy thì chúng đại thần có quyền gì chứ. Không khéo lại mất mạng như chơi chứ đừng đùa. Chuyện cứ thế mà chìm vào quên lãng.
Hiện giờ, tại Phong vương phủ đang diễn ra một cảnh khiến cho tất cả người trong phủ đều chỉ biết lắc đầu nhớ lại hình tượng uy mãnh của Phong vương gia trước đây.
“Phong, ta muốn ăn nho.”
“Phong, ta muốn đi dạo.”
“Phong, ta muốn đấu kiếm.”
Mỗi ngày, vị vương phi đã được định sẵn Mộ Dung Tử Linh đều đến Phong vương phủ chơi đùa. Bây giờ mọi người trong Phong vương phủ đều nhận định Tử Linh là vương phi của họ.
Vương phi muốn cái gì vương gia sẽ cho cái đó. Thậm chí nếu vương phi muốn sao trên trời cũng có thể hái xuống cho bằng được. Thê nô đến không thể thê nô hơn.
Thiên vương gia Lãnh Ngạo Thiên còn cảm thán khi yêu con người dù có thế nào cũng có thể thay đổi đến chóng mặt. Mộ Dung Ưu thì rất hài lòng với việc làm này của Lãnh Nam Phong.
Chỉ còn hai tháng nữa là tới sinh thần của Tử Linh và cũng là ngày đại hôn của Phong vương gia cùng nàng. Nhưng trước khi chuyện vui đó xảy ra thì lại có một việc lớn xảy ra.
“Linh nhi, con muốn nói chuyện gì với phụ thân vậy?”
“Người cứ đi theo con đi. Con muốn cho người gặp một người.”
Tử Linh dẫn Mộ Dung tướng quân đến một quán trọ trong sản nghiệp của Lãnh Nam Phong. Nàng muốn trước khi đại hôn của nàng cùng Phong diễn ra thì nhất định phải cho phụ thân biết sự thật mới được.
Quán trọ này chính là nơi các nàng giấu Đông La ở đây từ khoảng thời gian dạo trước. Hiện giờ đã đến lúc ra mặt rồi.
“Nô tỳ bái kiến tướng quân.”
“Ngươi… ngươi là Đông La.”
“Vâng, đúng là nô tỳ.”
“Linh nhi, đây rốt cuộc là sao?” – Mộ Dung tướng quân quay sang Tử Linh.
“Người cứ nghe mọi chuyện từ Đông La trước đã.”
Đông La kể lại đầu đuôi sự việc năm xưa cho Mộ Dung tướng quân nghe. Càng nghe, nét mặt của ông càng hiện lên vẻ khó có thể tin được.
“Không… không thể nào! Mặc dù Thục Đoan có hơi hung ác nhưng tuyệt đối không tàn ác như vậy.”
Mộ Dung tướng quân tay không ngừng run rẩy. Ông không thể tin người cùng chung chăn gối mười năm qua lại chính là thủ phạm khiến ông cùng người ông yêu mãi mãi chia lìa.
“Phụ thân, người hãy chấp nhận đi. Đây chính là sự thật. Nếu không tin thì người có thể thử bà ta xem thực hư thế nào.”
“Hảo, ta lập tức sẽ làm vậy. Nếu đây đúng là sự thì ta tuyệt đối không tha cho Lâm gia.”