Vương Phi Của Ta Nàng Có Phải Nữ Nhân Không

Chương 21: Ngoại truyện 2 : Đêm tân hôn mà chẳng ai muốn nhìn trộm


Bạn đang đọc Vương Phi Của Ta Nàng Có Phải Nữ Nhân Không – Chương 21: Ngoại truyện 2 : Đêm tân hôn mà chẳng ai muốn nhìn trộm


Truyện này tất nhiên không phải ai cũng biết. Dựa theo cái tên truyện là hiểu đây là vấn đề riêng tư. Chỉ có một vài người thân thiết, mà nói trắng ra những người anh em yêu quý của cặp đôi không bình thường này biết mà thôi.

Chuyện là, lễ cưới ngày hôm đó diễn ra suôn sẻ. Đặc biệt là những người không có cơ may trực tiếp thấy chuyện vui – cô dâu chăn lợn như Trầm lão bá với Tuệ Phong thì rõ ràng là không vui, một chốc lại thở dài thượn thượt. biết vậy đừng có lười, chịu khó đi một chút có phải là được xem kịch hay không? Tiếc quá!!!!!
Tuệ Phong được coi là đại đệ tử của Trầm lão bá không phải vì hắn lớn nhất, cũng không phải vì hắn giỏi nhất mà là vì…. Hắn điên nhất! =-=’’
Đúng là thế, tính theo độ khùng thì Tiếu Ngạo còn thua xa Tuệ Phong, có thể nói cái tính tưng tửng của Trầm lão bá thì chỉ có Tuệ Phong mới đủ “tư chất” lĩnh ngộ được. Vì bản thân hắn giống sư phụ nên tất nhiên khả năng cả hai nghĩ cùng một ý nghĩ là rất cao. Cùng không được xem kịch hay, tất nhiên là sẽ không vui. Mà không vui thì phải tìm cách tự làm mình sướng……

Mà trong lễ cưới này, cái cặp không bình thường thì đúng là vui rồi, làm gì cũng khiến người khác bật cười, ai bảo tính cách trái ngược quá… nhưng mà xem mãi cũng chán. Phải kiếm trò nào đó kinh thiên động địa một chút. Hai thầy trò ngồi cùng một bàn chủ tọa, Thái hậu ngồi cạnh trông thấy ánh mắt gian manh của hai người, cũng không có nghĩ nhiều, thư thái mà uống trà. Bà tự nghĩ “ dù sao cũng lâu rồi chưa có gì vui?”

Theo tục lệ, sau khi chính thức được công nhận là vợ chồng, hai người phải đi mừng rượu từng bàn một. Lễ cưới của Vương gia đương nhiên là rất to, rất lớn, mỗi bàn khoảng 5,6 người mà cũng phải đến mấy trăm bàn. Mời xong chỗ này chắc Liễu Nguyệt không chết vì say cũng chết vì gãy cổ. Vì sao mà gãy cổ ư? Còn phải nói à, ở hiện đại chỉ cần một cái khăn voan như cái màn bị xé đôi ra cài lên đầu là xong. Đây thì…… cũng tại tóc nàng dài, cắm chi cắm chít đủ loại trang sức, kim châm, thoa vàng lộng lẫy. Nhìn thì đẹp đấy nhưng mà nặng bằng chết. Sướng mắt người ta nhưng cổ thì đau muốn chết. =-=

Thực ra thì …. Cũng có một số lượng đáng kể các bàn là ăn gian, bốn thị vệ phải đi theo họ tiếp rượu, đa phần là họ uống chứ Thiên Phong và lIễu Nguyệt thì không nhiều. Cũng phải thôi, say quắc cu đơ rồi thì còn “làm” được gì nữa.
Khi Liễu Nguyệt mời bốn tứ đại thì vệ,mỗi người một li, chỉ riêng Hạo Vân là không chịu. Hắn đâu có ngu, Vương phi này a, tửu lượng đã kém còn thích nói khoác, thêm chén hắn kính rồi nhỡ may nàng say, lúc cao trào lại lăn tõm xuống giường giống lần rơi từ trên mái nhà xuống thì chắc đầu hắn cũng rơi theo. Hắn không có hứng thú với cái chủ nghĩa “ Chết một đống còn hơn sống một mình”. Có gì cho ba tên kia chịu tội, hắn không quan tâm. Ai bảo chủ nhân của họ yêu chiều vương phi đến thế, lỡ có chuyện gì không trút giận được lên ai, thì bọn họ chịu trận là….. cái chắc!

Nhưng đấy là cái phận làm tôi, chứ còn mấy vị anh em đáng kính của hai nhân vật chính nào có nghĩ được như thế. Họ ra sức kính, rồi chúc rượu, rồi phạt đủ thứ vớ vẩn.Chén thứ nhất là để chúc hai người hạnh phúc trọn đời, chén thứ hai là để chúc con cháu đầy đàn, chén thứ ba là chúc gia đình hạnh phúc, chén thứ tư là để giải xui cái chuyện xui hôm nay, chén thứ năm là phạt vì tội giờ mới đến bàn họ chúc rượu ( Mặc dù Thiên Phong tới bàn họ đầu tiên), chén thứ sáu là để mừng 5 chén trước, chén thứ bảy là để mừng sáu chén vừa uống xong. …. Nói chung là từ chén thứ sáu trở đi là lí do rất có vấn đề, cứ thế cho đến chén thứ ba mươi lăm, lại gộp thêm phần uống thay cho Liễu Nguyệt. Riêng bàn của mấy người “ tốt” mà cầm đầu là Trầm lão bá đó, Thiên Phong phải ngốn hết 70 chén rượu. Sau đó còn một loạt các bàn khác nữa, người nhà bên nội, bên ngoại rồi thì quan viên trong triều, họ hàng người này, họ hàng xa người kia. Đến khi chúc xong thì Thiên Phong cũng hơi chóng mặt rồi. Vốn tửu lượng hắn rất tốt, mà chén rượu cũng không to lắm nên chẳng hề gì, mỗi tội hắn chưa có gì vào bụng mà uống thì như dốc nước lã vào mồm, đến hổ còn chết huống gì người.
Sau đó là đến lúc chào đón đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng.
****
Trong lúc Thiên Phong và Liễu Nguyệt còn đi chúc rượu, mấy người bao gồm Trầm lão bá, Tuệ Phong, Liễu Thụy, Liễu Vũ, Ngọc Khâm , Tiếu Ngạo ngồi bàn bạc kế hoạch .;
_ Mấy đứa, lát nữa chúng ta bày trò chơi đi. – Trầm lão bá cười hề hề, nói

_ Bày trò gì? – Theo kinh nghiệm dày dặn của LIễu vũ – kẻ từng bị “vị sư phụ” này ném vào thanh lâu không thương tiếc khi chưa đầy 13 tuổi, vẫn thơ ngây chưa biết nam nữ khác nhau thế nào, thì tuyệt đối cái trò này không tốt đẹp gì.
_ Đêm tân hôn của hai đứa nhỏ, nếu chỉ có vậy thì làm sao để lại kí ức tốt đẹp cả đời không quên! – Trầm lão bá cười, vẫn cứ cười. Dù sao cứ dồn bọn nhóc này đi , hắn ở nhà ngồi nghe và hưởng thụ cảnh mình vẽ ra là được. Chứ hắn ngần này tuổi rồi, cái gì cần xem cũng đã xem rồi, không phải kẻ thơ ngây hay lão già dê nữa. Ngồi nghe cho vui là chính thôi. Chứ con bé kia nhìn từ đầu đến chân không khác gì cây tre, tóc như lá tre, chân tay thì như búp tre, thân hình thì như tre già…. Chán ngắt. ( Nhím ; Viết đoạn này thấy có lỗi với Liễu Nguyệt) ( Tre là biểu tượng của người Vn mình, nhưng là biểu tượng về phẩm chất, con người Vn – cái này ai học văn cũng biết mà nhỉ? , còn ở đây mình dựa vào hình dạng gầy, thẳng của cây tre để ta, không động đến gì tới dân Vn chúng mình nhé)

_ Kí ức tốt đẹp á? – Tiếu Ngạo nheo mắt hỏi.

_ Ừ.

_ Thế định làm thế nào? – Liễu Thụy cau mày nhìn ông già quái chiêu trước mắt.


_ Các con có biết vì sao năm xưa ta đưa các con vào thanh lâu không? – Trầm lão bá hỏi, ánh mắt mơ màng , giọng nói sùi sụt giống như đang hỏi “ có biết vì sao năm đó ta bỏ chồng mà trốn đi không?”.

_ ……. – tất cả đều im lặng. Không phải vì không biết mà là hoàn toàn không muốn biết.

_ chính là vì chuẩn bị cho lúc này đó – Lão bá đưa cái tay cầm bánh bao ngoạm một miếng bánh, vừa ăn vừa cười nói, trong lòng thì chỉ mong bọn nhóc này hiểu ra vấn đề cho nhanh, nãy giờ hắn giả đò cười hiền lành muốn sài quai hàm, rụng lợi, rách miệng, đau răng, tê lưỡi, cơ mặt giật rồi.

_Biến thái quá, sư phụ à, người già rồi, vậy là không nên đâu! – Tuệ Phong tỏ vẻ không đồng tình.

_ Có mi biến thái ấy, ai nói gỡ ngói ra nhòm trộm đâu, chỉ cần khéo léo nghe lén, khi nào tới đỉnh thì đánh động cho tụt hứng, làm phiền hai đứa nhóc tí xíu thôi mà. Ta tin Thiên Phong rất lí trí, cũng rất khỏe mạnh, không thể chỉ một lần mà hỏng luôn được. ( Nhím : ai nghe hiểu thì hiểu, không hiểu thì đừng hiểu cũng được cho đỡ đen óc)

_ Đây là bài kiểm tra tính kiên nhẫn và khả năng chịu đựng hả? – Liễu Vũ hỏi.

_ Thông minh!

_ Vậy lỡ ….. Thiên Phong ,anh ấy không qua bài kiểm tra….. thì sẽ thế nào? – Tiếu Ngạo run rẩy hỏi.

_ Thì mấy đứa sẽ bị đánh chết chứ sao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Đến đây thì Trầm lão bá rất vui,rất hứng thú.

_ Làm gì có mà đòi , Thiên Phong anh ấy uống rượu thế kia, mà với con bé Liễu Nguyệt, thì chắc chắn là đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng sẽ thành đêm tân hôn không đáng ba đồng. – Ngọc Khâm liếc mắt nhìn hai người đứng đằng xa, nói không hứng thú.

_ Được, vậy cá đi.! – Trầm lão bá nói.

_ Được, cá! – Tuệ Phong đột nhiên trở nên rất có hứng thú lấy ra hai cái bát sạch, chỉ vào bát màu xanh, nói : Bát màu xanh là nên chuyện đêm nay, bát màu đỏ là không thành. Ai đặt vào đâu thì thả một vật của mình vào đó. Bên thua sẽ mất vật cá cược và phải giả thêm cho bên thắng..

Sau đó nghe tiếng “ keng keng” mấy cái,……. Kết quả như sau :


_ Bát màu xanh ngoài đồng xu của Trầm lão bá ra thì trống không.

_Bát màu đỏ chứa đầy ngọc bội, đồng tiền, thậm chí cả lệnh bài, thoa châm.

Tất cả đã cho thấy rõ, rất ít người tin vào khả năng “tái tạo con người” của cặp đôi Thiên Phong, Liễu Nguyệt.

_Nhưng dù sao cũng là đêm tân hôn của người ta. Hơn nữa lại là người thân quen, theo nhòm trộm có nên không? – Tuệ Phong vẫn thấy chuyện này không nên cho lắm.

_ Đại đệ tử của ta, từ khi nào con trở thành người anh tốt vậy ? – Trẫm lão bá vỗ vai hắn.. Hắn nhìn lại sư phụ mình, ánh mắt giao nhau mất mấy phút….. Cuối cùng bé Tuệ Phong đáng thương đã phải đầu hàng :

_ Đi thì đi.

_ Nhưng con cũng thấy giống đại ca đó. Làm vậy không nên – Lần này đến lượt Tiếu Ngạo lên tiếng.

Trầm lão bá nhìn đống đồ trong bát đỏ , mìm cười trìu mến nói:

_ Tiếu Ngạo nè ta nhớ không lầm mảnh ngọc con vừa đặt vào là mảnh ngọc bội của cha con thì phải. Nghe bảo ông ấy thích nó lắm đó.

_ Con xin lỗi, con đi mà – Tiếu Ngạo vội nói, ngăn không cho Trẫm lão bá nói hết câu.
Vậy là trong năm người, hai người còn có chút lương tâm cũng đã bị đánh bại một cách triệt để. Tất cả đều thảm bại dưới tay…. À không, dưới chân của Trầm lão bá mới đúng.
******
Sau đó, khi Thiên Phong và Liễu Nguyệt về phòng tân hôn, thì cũng là lúc đến ‘ giờ hoàng đạo”. Tiếu Ngạo,Ngọc khâm đến đầu tiên, Tuệ Phong đến thứ hai, cuối cùng là hai anh trai Liễu Vũ, Liễu Thụy của Liễu Nguyệt. Thấy mọi người cứ chần chừ mãi không đi, như đang đợi ai đó. Khoảng nửa giờ sau, Tiếu Ngạo mới hỏi :
_ Mọi người đang đợi ai à?

_ Sư phụ đã đến đâu! – Ngọc Khâm trả lời, mắt vẫn lạnh nhạt như thường ngày.
_ Ể, các anh không biết gì à? Trước khi đi, Lão bá cho người tới nhắn tin là ăn nhầm bánh bao thiu, bị tiêu chảy phải nằm nhà rồi.


_ Thằng ranh này, sao giờ mới nói, lỡ hết cả việc quan trọng. – Tuệ Phong hừ lạnh, trừng mắt nhìn. Không ai nhận ra đây là kẻ ban nãy còn chưa đồng ý đi rình trộm. Cái bộ dạng này, phải nói là sốt sắng đòi đi đầu mới đúng.

Sau đó tất cả cùng đột nhập vào … cái nơi gọi là tân hôn. Vì Thiên Phong rất giỏi võ nên họ phải cực kì cẩn thận. Tuy rằng hắn hơi say nhưng khả năng nghe nhìn chắc chắn không giảm đi nhiều, nên gần như họ toàn rón rén đi. Cuối cùng, sau khi tham quan cả cái nhà gọi là phòng ngủ của vương gia, họ quyết định trèo lên mái nhà nghe. Dù sao cũng nghe khá rõ chứ quanh đây cây cối không nhiều nhưng núp dưới đó, ngồi lâu muỗi cắn cho thì chết sưng mất.

Và họ bắt đầu nghe được tiếng nói vọng từ bên trong ;

_ Aaaaaaaaaaa, Thiên Phong, chúng ta bắt đầu đi. Chàng lấy cái đó ra đi.

Nghe xong, mấy người đầu óc như trời đêm không trăng lại nghĩ lung tung. Tiếu Ngạo dùng âm ảnh ( không nói ra bằng miệng mà dựa vào nội công để nói chuyện, chỉ những người có nội công tương đương hoặc hơn mới nghe được) để nói ;
( ở đây dùng đại từ anh – em cho hay nhé)

_ Ôi trời ơi, sao mà chị dâu mạnh bạo thế. Em cứ tưởng phải thẹn thùng cơ chứ, ai ngờ vẫn như mọi ngày .

_ Yên nào còn nghe tiếp – Ngọc Khâm ấn đầu hắn xuống.

Tiếp theo họ lại nghe được những câu khác như thế này :

_ Đừng tưởng ta đã dùng hết, ta còn rất nhiều cái. Hôm nay nàng thua là cái chắc.
_ Còn lâu, ta đã chuẩn bị rất kĩ rồi, chàng không đủ khả năng đâu.
_ Được, tiếp theo đến nàng đó, mau lên.
_ Chàng làm gì mà chậm thế, nhanh lên nào, ta chịu hết nổi rồi.
Và những người bên ngoài lại được một hồi nghĩ ngợi…..
_ Sống động quá!!!! – Tuệ Phong dùng âm ảnh, cảm thán nhưng dường như cũng để những người có chung suy nghĩ với mình nghe thấy.
_ Cặp này… tại sao không ai chịu nhường ai chứ. – Liễu Vũ nói
_ Đúng là không tới đây thì thật phí – Tiếu Ngạo nói.
Trong 5 người thì hai người nghiêm túc nhất là Ngọc Khâm và Liễu Thụy cũng cảm thấy xây xẩm mặt mày. Mấy câu này họ nghe mà không hiểu mới là chết.
Cứ thế, những câu nói đầy mờ ám cứ vang lên cho đến khi câu nói của Liễu Nguyệt đánh thức họ :
_ Ta thắng rồi nhé, từ giờ chàng phải cho ta đi ra ngoài chơi. Được rồi, ván tiếp theo, điều kiện là….. tiền tiêu vặt của ta nhé.
_ Được, chơi tiếp.
Ở ngoài, năm người cứ nghệch cả mặt ra, cuối cùng, Tiếu Ngạo nói mà như hét lên ( tất nhiên vẫn bằng âm ảnh)
_ Hai người họ…….. đừng có nói là…………”làm” để quyết định thắng thua, đặt điều kiện nhé.!!!!!!!!!!! Đen tối quá đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

_ Vớ vẩn, hình như có chuyện gì đó không ổn lắm. – tuệ Phong nghi ngờ, bắt đầu vỗ vai mọi người ngồi dậy.. Hắn dò vị trí gạch ngói kín đáo nhất, bắt đầu gỡ mấy miếng ngói ra thành cái lỗ nhỏ. Đưa mắt nhìn vào bên trong….. cái lỗ đó nắm sát cạnh mép mái…….. Hắn nhìn…. Nhìn… nhìn vào đó, cuối cùng thả mình lộn cổ xuống đất. May mà hắn có võ, ngã không tiếng động.
Mấy người còn lại thấy biểu hiện đó cũng thò mắt vào xem……….
Và họ đã thấy…. hai người ngồi trong đó ……. Thiên Phong và Liễu Nguyệt…….
Nhưng họ không nằm như năm người nghĩ……….
Họ đang ngồi……………. ngồi….. chơi bài!
******
Sau đó, năm người chán nản phi thân đi mất. Tức tối chẳng muốn nhìn hai người đó nữa. Mất công họ rình rập làm mồi uỗi cắn, ai dè cái cần rình thì không có mà lại đi rình người ta chơi bài.
Vương gia và vương phi, đêm tân hôn ngồi chơi bài…. Đúng là chuyện vừa buồn cười vừa đáng chán nhất trong lịch sử.
Đúng là đêm tân hôn chẳng ai thèm nhìn trộm, chán ngắt.
Sau đó vì quá thất vọng vào vị nhị ca yêu dấu, Tiếu Ngạo đã ngầm đặt cho Thiên Phong một biệt danh : Vương gia bất lực..
Quả nhiên … Vương gia bất lực- Vương phi chăn vịt….. Rất là hợp đôi.
Ấy là nói thế, chứ cả năm người họ không một ai biết, sau khi họ rời đi, Thiên Phong liếc mắt lên nhìn mái nhà, chậm rãi nói
_ Đi rồi đấy.
Liễu Nguyệt nghe vậy mới buông bài xuống nói :
_ May quá, không chơi nữa đâu. Đau cả mắt. Ta đi ngủ đây.
Thiên Phong cười khẩy một cái, vươn tay ôm nàng vào lòng, nói :
_ Chơi nốt một ván nữa đi.
_ Chơi gì?
_ Bốc…..
_ Bốc bài làm gì?
_ Chọn một con đi – số lần chúng ta “ làm” đêm nay. Ta sẽ phục vụ nàng.- Thiên Phong cười khẩy đầy gian manh.
_ Cái gì……………………………..?????
Nghe nói hôm đó, dưới sự áp bức của Thiên Phong, Liễu Nguyệt đã bốc được con bài rất đẹp – quân K.
Ai nói là đêm tân hôn chẳng đáng ba đồng, đêm tân hôn của cặp ngốc này đáng…. À không, là vô giá ấy chứ.
Mỗi tội….,hơi mất sức tí xíu. Nhưng dù sao…… họ đã hạnh phúc, rất hạnh phúc bên nhau.
******
Và cái giá phải trả cho những người đi rình rập là….. Trầm lão bá tưởng mình thua nên phải giả ấy anh chàng kia một số tiền kha khá. Nhìn khoản tiền cưới, rồi lại đống tiền cá cược, lão chỉ biết cắn răng mà khóc. Mấy người anh em tốt tuy có tiền nhưng bị thất vọng một phen nên cũng buồn.
Trên hết, họ quên mất một câu ; cuộc sống chỉ cần một phát đạn.
Cái biệt danh vương gia bất lực chỉ đi theo Thiên Phong tới chưa đầy một tuần. Một tuần sau ngày cưới, nghe bảo họ đã có tin vui rồi. Mấy người kia chỉ biết há hốc mồm ra mà nhìn….. cay đắng nhìn người ta có vợ đẹp, (sắp) có con ngoan. =–= Họ thì vẫn mãi cô đơn, biết bao giờ mới tìm được vợ đây. Đúng là quá quá bất công mà.
Vậy mới nói, chất lượng hơn số lượng…. mà bạn Phong nhà chúng ta lại có cả chất lượng lẫn số lượng….. Tận số K lần cơ mà.
Một chuyện nữa, sau đêm tân hôn, Liễu Nguyệt đã kể cho Thiên Phong nghe chuyện mình xuyên không và bản thân mình là ai. Mọi người đoán xem Thiên Phong đã phản ứng thế nào?Cũng không quan trọng lắm nhỉ, điều quan trọng hơn cả là họ đã rất hạnh phúc, chờ sự chào đời của đứa con đầu tiên và chắc là vài đứa tiếp theo nữa. =——=’’’’’.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.