Vương Phi Của Ta Nàng Có Phải Nữ Nhân Không

Chương 1: Xuyên không


Bạn đang đọc Vương Phi Của Ta Nàng Có Phải Nữ Nhân Không – Chương 1: Xuyên không


Tại biệt thự Liễu gia:

_ Chào ông bà, chào bố mẹ cháu đi học! Liễu Nguyệt chào mọi người rồi nhanh chóng chạy ra xe ô tô đi đến trường

_ Xin lỗi anh, đã để anh đợi lâu

_ Không sao thưa tiểu thư – Anh tài xế cười hiền hòa, nói. Anh năm nay 25 tuổi, anh đã làm tài xế cho Liễu gia được 5 năm. Ở đây mọi người đối xử với anh rất tốt. Ban đầu khi đến tuyển việc, anh từng nghĩ một dòng tộc danh giá như Liễu gia hẳn sẽ chia bè kết cánh, con cháu tị nạnh, bày mưu hãm hại nhau, tranh cướp tài sản. Nhưng sau ngày đầu tiên xin việc, anh đã rút ra được một điều : “ Không nên đọc quá nhiều tiểu thuyết và xem phim “

Nói sao nhỉ, Liễu gia không có nhiều người, cả gia đình chỉ có ông bà, cha mẹ , hai con một trai một gái, và một số người làm. Hết

So với một gia đình bình thường thì đúng là hơi nhiều nhưng nếu so với cái danh “ gia tộc” thì thật sự là quá ít. Tất cả mọi người đều sống rất chan hòa, hạnh phúc, giống như một gia đình bình thường.

_ Tiểu thư, đến trường rồi

_ Vâng, cảm ơn anh

. . . . . . . .

Tại trường Phú Đình

_ Chào hội trưởng – Nữ sinh 1

_ Oa, chào bạn Liễu Nguyệt – Nam sinh 1

_ Ôi, hội trưởng tuyệt thật đấy _ Nam sinh 2

……

Liễu Nguyệt là con gái thứ hai của Liễu gia, trên cô còn có một anh trai – Liễu Hoành hơn 2 tuổi, là học sinh lớp 12 trường Phú Đình. Cha cô – Liễu Hiểu là chủ tịch hội đồng quản trị của Liễu thị – công ty bất động sản hàng đầu, mẹ cô – Tô Cẩm là ủy viên bộ chính trị. Ông của Liễu Nguyệt – Liễu Địch là bộ trưởng bộ ngoại giao ( sắp về hưu), bà cô – Đặng Mĩ là – tác giả viết tiểu thuyết nổi tiếng với bút danh Phù Huê. Một gia đình toàn những người có ảnh hưởng lớn như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng cuộc sống trong gia đình cực kì lạnh nhạt, nhưng không….. gia đình cô cả ba thế hệ đều hòa thuận với nhau, bữa cơm gia đình bao giờ cũng đầm ấm, hơn nữa, mọi người đều bình đẳng, không ai đối xử tệ với người làm.

Anh trai cô là bí thư đoàn trường, còn Liễu Nguyệt là hội trưởng hội học sinh trường Phú Đình. Phú Đình là một trường cực nổi tiếng với chất lượng giảng dạy đạt tiêu chuẩn cao, để vào trường này, ít nhất phải có danh tiếng, học phải giỏi, chưa đáp ứng đủ hai điều kiện tưởng nhỏ mà không nhỏ này, thì đừng mong bước chân được vào trường. Mà Liễu Nguyệt lại là hội trưởng hội học sinh đầu tiên là con gái và mới 16 tuổi trong lịch sự của trường.

Người ta luôn nghĩ rằng học sinh lớp 10 mới vào trường, không hiểu gì, không có kinh nghiệm để mà làm chức vụ này, nhưng Liễu Nguyệt đã chứng minh ọi người thấy tài năng và trí thông minh của mình.

_ Hey, Liễu Nguyệt, hội thi sắp tới vẫn sẽ có 3 danh mục như cũ hả? – Hàn Doanh, bạn thân của Liễu Nguyệt lại gần nói, Hàn Doanh là thư kí hội học sinh, luôn giúp đỡ cho cô

_ Để lát nữa nha Hàn Doanh, tan học hẹn mọi người ở phòng họp giờ mình phải lên lớp đã- Liễu Nguyệt nói nhanh rồi chạy lên lớp, hôm nay cô chưa có ăn sáng, phải nhanh còn xuống canteen

Suốt 4 tiết học qua đi nhanh chóng, Liễu Nguyệt thu xếp cặp sách rồi đi tới phòng họp. Phòng họp hội học sinh rộng hơn 50 mét vuông. Bao gồm 5 bộ bàn ghế dành cho hội trưởng, hội phó, ủy viên, và hai thứ kí. Mọi người thường làm việc ở đó và họp ngay trong phòng. Cả phòng sơn màu trắng sữa, bàn ghế đều màu nâu. Giữa phòng là bộ salông màu cam. Ngoài ra còn có một tủ lạnh, một kệ đựng giấy tờ và một số đồ dùng khác…..


Hội học sinh có năm người bao gồm 2 nữ 3 nam. Hội trưởng là Liễu Nguyệt, hội phó là Hứa Mặc Duy, ủy viên là Chu Huy Cường, thư kí có Hàn Doanh và Lã Khả.

_ Mọi người đầy đủ cả chưa? – Hứa Mặc Duy đẩy đẩy gọng kính nói

_ Cho xin đi “ông già”, cả hội có 5 đứa, nhìn mà không biết sao còn hỏi – Lã Khả nhai kẹo cao su tóp tép, ngồi gọn trên bàn làm việc của Mặc Duy, nói “kháy”

_ Cậu sống 17 năm, chán sống, muốn chết rồi hả???? – Hứa Mặc Duy ném quyển sổ trên tay về phía Lã Khả

_ Choanggggggggggg– Tiếng động vang lên, 4 người giật mình quay về phía Liễu Nguyệt – nơi phát ra tiếng động

_ Cậu sao vậy Liễu Nguyệt ?– Hàn Doanh

_ Em có sao không? Đang yên đang lành sao lại đánh rơi cốc, bất cẩn quá! – Chu Huy Cường lại gần, nhặt mấy mảnh vỏ chai giúp Liễu Nguyệt

_ Để đó anh làm cho

_ Cảm ơn anh

Liễu Nguyệt mặt tái mét ngồi về bàn của mình, không nói gì nữa, chỉ trầm mặc. 4 người kia nhìn biểu hiện lạ của cô, hỏi

_ Vỡ chiếc cốc thôi mà, làm gì mà cậu căng thẳng thế!! – Hàn Doanh cười nói

_ Tớ không biết, tự nhiên thấy lạ lạ, tim đập mạnh nữa

_ Này, có khi nào tại cậu nói cái câu “ muốn chết rồi hả?” khiến con bé giật mình không? – Lã Khả quay sang nói

Vừa dứt lời, lại một tiếng động vang lên” Rầmmmmmmm!”

Liễu Nguyệt bỗng nhiên ngã từ trên bàn xuống, 4 người còn lại trợn tròn mắt nhìn hội trưởng hàng ngày dù nghịch ngợm nhưng không hề hậu đậu chút nào, nhưng hôm nay , trong vòng 2 phút mà bất cẩn tới hai lần

_ Cậu làm tớ sợ đấy Liễu Nguyệt, cậu bị làm sao mà tự nhiên ngã vậy hả? – Hàn Doanh đỡ Liễu Nguyệt dậy, mặt tràn đầy lo lắng

_ Tớ không rõ, như có phản xạ vậy, chắc là tại tớ căng thẳng quá thôi, không sao đâu. – Liễu Nguyệt cười trừ, phẩy phẩy tay nói – Thôi, bàn tiếp công việc nào!

Cả 5 người cùng ngồi bàn tiếp cho kế hoạch sắp tới, nhưng ai cũng cảm thấy dự cảm không lành về phản ứng vừa rồi của Liễu Nguyệt, nhưng không ai dám nói. Cuộc họp cứ như vậy trôi qua thật nhanh, không ai ngờ rằng, ngay sau đó, sẽ có một bước ngoặt lớn dành cho Liễu Nguyệt …..

_ Muộn rồi, về thôi, kế hoạch như vậy làm tạm ổn rồi! – Lã Khả vươn vai, ngáp một cái, nói với giọng mệt mỏi


_ Ừ, về đi! – Liễu Nguyệt tán thành, thu dọn đống tài liệu trên bàn

_ Hở, Liễu Nguyệt hôm nay nói năng nhỏ nhẹ dữ vậy, mọi hôm đâu có thế!!! – Hàn Doanh trợn mắt nhìn Liễu Nguyệt như nhìn sinh vật lạ

Đúng là vậy a, hội học sinh có 5 người với năm cá tính hoàn toàn khác nhau:

Liễu Nguyệt : ăn nói gãy gọn, tự tin và cực kì nghịch ngợm

Hứa Mặc Duy : Tinh cảm, luôn thích sự hoàn hảo nhưng đôi khi cũng rất sôi nổi

Chu Huy Cường : Ít nói, lạnh lùng nhưng bản chất bên trong thì rất tốt, ấm áp

Hàn Doanh : Dễ thương, hòa đồng, sống đơn giản, ít chịu suy nghĩ

Lã Khả : Tính cách lười biếng, nhưng một khi đã làm thì rất chỉn chu, thích trêu chọc người khác

Thế nên, Liễu Nguyệt với bản tính không có một chút tiểu thư , ngày hôm nay lại ăn nói nhẹ nhàng khiến mọi người không khỏi tròn mắt ngạc nhiên

_ Hơi mệt nên vậy thôi!!! Liễu Nguyệt cười trấn an mọi người, rồi cả 5 người cùng đi ra ngoài cổng, đi đến dãy phòng các lớp, Liễu Nguyệt đi đầu tiên, 4 người còn lại đi thành hàng cách một đoạn hơi xa. Căn bản là vì 4 người kia đang mải nói chuyện, Liễu Nguyệt lại cảm thấy bất an, mải suy nghĩ nên không chú ý xung quanh.

Và chuyện không may đã xảy ra, Liễu Nguyệt vì mải suy nghĩ, không nhìn đường nên trượt ….. vỏ chuối, lộn một vòng 180* , mất đà đập đầu mạnh vào tảng đá to đặt trong khuôn viên hồ nước thu nhỏ của trường. 4 người kia vì đứng quá xa, không chạy đỡ kịp, sự việc diễn ra quá nhanh khiến ai cũng ngỡ ngàng. Không hổ danh là thành viên trong hội học sinh, ngay lập tức Hàn Doanh gọi điện về nhà Liễu Nguyệt, Lã Khả nhanh chân đi báo cho thầy cô trong trường, Mặc Duy gọi điện báo bệnh viện tới cấp cứu, Huy Cường nhanh chân chạy lại xem tình hình của Liễu Nguyệt.

Lúc này trời đã xẩm tối, học sinh đi về hết, chỉ còn lại vài thầy cô, mọi người nhanh chóng đưa Liễu Nguyệt tới phòng cấp cứu. Cha ,ông, anh trai của Liễu Nguyệt sốt ruột ngồi một chỗ lo lắng. Bà và mẹ cô thì khóc lên khóc xuống, họ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trước hết, họ chỉ cần Liễu Nguyệt sống, không bị sao hết, Liễu Nguyệt là con gái duy nhất trong nhà, lại là con út, nếu nó có mệnh hệ gì, họ sẽ đau lòng nhiều lắm.

Lúc này, chắc chỉ có đàn ông là có thể bình tĩnh hơn cả, ông Liễu Hiểu – cha Liễu Nguyệt giấu đi nỗi lo lắng trong lòng, hỏi 4 đứa trẻ cũng đang bồn chồn không kém gì gia đình ông

_ Các cháu nói cho ta biết, sao lại xảy ra chuyện này? – Ông nhẹ nhàng hỏi, 4 đứa trẻ này là bạn thân của con gái ông, ông tin chúng sẽ cho ông câu trả lời khiến mọi người hài lòng

_ Thưa bác, hôm nay, bọn cháu cùng đi về, đến dãy phòng học, vì bọn cháu mải chuyện nên đi tụt lùi về phía sau một đoạn, còn Liễu Nguyệt vì mải suy nghĩ . . . nên . . . trượt vỏ chuối ở trên đường, mất đà, mới ngã đập đầu vào tảng đá to nằm trong khuôn viên hồ thu nhỏ của trường. – Hứa Mặc Duy là hội phó, thay mọi người , tóm tắt lại cho gia đình Liễu Nguyệt

Nghe xong ai cũng chưng hửng, Liễu Hoành đầu óc nhanh nhẹn, trong phút chốc đã rút ra sơ đồ của vụ việc :

Liễu Nguyệt mải suy nghĩ è trượt vỏ chuối è ngã đập đầu vào hòn đá è nằm cấp cứu

Quả thật trong tình cảnh này, cười là không đúng nhưng đúng là không thể không cười, hội trưởng hội học sinh trường Phú Đình đi đường không cẩn thận trượt vỏ chuối, đập đầu vào hòn đá giờ phải nằm cấp cứu

Nghe thật tức cười quá mà, ít nhất, dù cười là không đúng nhưng lúc này, nó lại khiến ọi người bớt căng thẳng hơn. Ngay sau đó, mọi người lại chìm trong yên lặng, theo dõi từng phút từng giây trôi qua, chờ đợi kết quả từ bác sĩ


Cuối cùng giây phút mọi người chờ đợi đã đến, vĩ bác sĩ mặc áo phẫu thuật màu xanh, đầu đội mũ chụp, tháo khẩu trang. Đôi mắt già nua âu sầu, dù chỉ khoảng hơn 50 tuổi nhưng trông ông thật già hơn nhiều. Ông nhìn mọi người một lượt, thở dài nói :

_ Chúng tôi đã cố hết sức, dù vết thương không quá nặng nhưng lại không thể khôi phục được nhịp tim, xin chia buồn cùng gia quyến

_ Ông…… ông – Liễu Hoành lắp bắp nói, lại gần hơn nói – Ông có đùa không vậy hả? Con bé chỉ trượt vỏ chuối ngã đập đầu vào tảng đá, làm sao mà chết được, ông hài hước quá đáng rồi đấy

Hàn Doanh, bà và mẹ Liễu Nguyệt khóc òa lên, họ không muốn tin lời ông bác sĩ vừa nói, họ mong rằng ông chỉ nói đùa, mong ông nói “ tôi đùa thôi”. Họ khóc thảm thiết khiến những người đàn ông cũng cảm thấy não lòng theo

_ Tôi xin lỗi, nhưng đó là sự thật – Ông bác sĩ thở dài, nói. Là một người bác sĩ, nhiệm vụ của ông là chữa bệnh tận tình cho bênh nhân, làm sao ông dám lấy tính mạng bênh nhân ra đùa. Nhìn thấy những khuôn mặt đau buồn, nghe thấy tiếng khóc não lòng kia, ông cũng cảm thấy đau khổ lắm, nhưng đây là trường hợp kì lạ nhất mà ông gặp, đúng là vết thương không quá nặng, hoàn toàn không ảnh hưởng tới não, vậy mà từ khi đưa lên bàn mổ, tim bệnh nhân đã ngừng đập, ông và các bác sĩ , y tá khác làm mọi cách cũng không thể nào khôi phục được nhịp tim. Ông có cảm giác ông đang chữa ột cái xác chứ không phải một con người đang hấp hối nữa.

Và rồi, ngày hôm đó, kết thúc trong tiếng khóc tang thương, Liễu gia giờ đây chìm trong một mảnh u tối. Tất cả chìm trong sự phẫn uất đau khổ.

Quá đột ngột

Sáng nay Liễu Nguyệt còn chào hỏi, tươi vui với mọi người

Vậy mà chỉ trong chốc lát, cô đã rời xa họ, đi đến một thế giới khác……

Nhưng người chết thì vẫn sẽ chết, người sống thì vẫn phải sống. . . . .

Và nửa năm sau khi Liễu Nguyệt ra đi, nhịp sống lại trở về bình ổn như ngày nào nhưng trong thâm tâm của mỗi người nhà Liễu gia, của hội học sinh, sự ra đi vĩnh viễn của Liễu Nguyệt vẫn in đậm trong con tim mỗi người, vẫn đau đớn, cắn rứt, nhưng . . . . họ tin Liễu Nguyệt sẽ sống hạnh phúc hơn ở một thế giới khác, vì …. Cô là Liễu Nguyệt mà!!!!

Quay trở lại thời điểm cách đây nửa năm , trong phòng mổ

Liễu Nguyệt như chìm trong giấc ngủ, cô nghe loáng thoáng tiếng bác sĩ, cô nghe thấy tiếng khóc của mẹ của bà, nghe thấy tiếng thở dài, sự đau khổ của ông, của cha, của anh và của bạn bè cô.
“ Họ sao vậy nhỉ?

Và rồi, Liễu Nguyệt thấy mình nhẹ tênh, như một cơn gió dễ dàng bay xa, nghĩ đến những người đang than khóc ngoài kia, cô bước ra, điều kì lạ là, cô có thể xuyên qua bức tường

“ Hở, mình thành super hero từ khi nào vậy trời, đi xuyên qua tường, giỏi quá nha!!”

Liễu Nguyệt lại gần mọi người “ Khóc cái gì chứ, tự nhiên đứng trước cửa phòng cấp cứu rồi khóc”

Nhưng rồi, cô nghe thấy tiếng Hứa Mặc Duy trần thuật lại câu chuyện cho cha cô nghe, cái gì cơ, cô đang nằm cấp cứu trong kia? Vậy bây giờ cô đang là gì? Đi xuyên qua tường, mọi người không nhìn thấy cô, đừng nói, đừng nói… là…. Cô đã…..

Mọi người ngồi chờ đợi từng phút giây mà không hay, linh hồn của Liễu Nguyệt đang ngồi ngay cạnh họ, cho đến khi ông bác sĩ kia nói cô đã chết. Liễu Nguyệt như rớt xuống đáy vực.

Đây chính là giấc mơ, không phải sự thật, làm sao có thể như thế được, không thể nào, cô cố hết sức thử chui vào thân thể lạnh cóng của mình, nhưng vô ích. Chính cái lúc cô tuyệt vọng nhất, đau khổ nhìn mọi người tổ chức đám tang cho cô, liệu có gì đau khổ hơn khi mình phải chứng kiến đám tang của chính mình, nhìn thấy mộ của chính mình. Đúng lúc cô đang khóc trước nấm mộ của bản thân, thì một luồng sáng hiện ra, thân ảnh phát sáng dần hiện rõ ra, xem nào, cách ăn vẫn giống người trung quốc ngày xưa, mặt trang điểm, tóc búi cao, đừng nói là …..


_ Ma!!!!! _ Cô hét lên giật mình

_ Ma cái gì mà ma, ta đập cho ngươi một trận bây giờ, đau khổ vậy mà còn…. Ta là tiên nha, tiên nữ nha…. – Thân ảnh từ trong ánh sáng phát ra, mặt tức giận nhìn Liễu Nguyệt

_ Tiên nữ ?

_ Ừ

_ Tiên nữ thì lo ở trên trời đi, ở đây làm cái gì, lạc đường hả ? Hay muốn đưa tôi xuyên không về quá khứ như mấy quyển tiểu thuyết – cô nhàm chán đoán bừa, vớ vẩn, tiên nữ sao ở đây, đừng có mà quấy rồi tâm trạng cô nha

_ Đúng rồi, ngươi thông minh thật, ta đến đây để đưa ngươi về quá khứ này.

_ Cái gì cơ ??? – Đoán bừa mà trúng thật, hay quá nha

_ Nghe ta nói, ta sẽ đưa ngươi về quá khứ để ngươi hoàn thành nốt mối duyên tình dang dở….

_ Là sao ??

_ Đã bảo để yên cho ta nói, ngươi cứ chặn họng ta là sao hả ??? Kiếp trước của ngươi đã tự tử, nên chưa hoàn thành được mối lương duyên còn dang dở, ,mà mệnh ngươi ở kiếp này đã hết nên ta đưa ngươi về quá khứ, để ngươi sống nốt khoảng thời gian còn lại

_ Không ta không muốn đi đâu, cho ta về với cha mẹ ta, ta muốn sống với họ, ta không cần lương duyên này nọ

_ Đừng có mạnh mồm thế, không ai nói trước được điều gì !!! Hơn nữa giờ gia đình người đã chôn cất ngươi rồi, ngươi định mò dậy từ dưới đất lên hả ?? Yên tâm , họ sẽ ổn thôi, dần dần họ sẽ nguôi ngoai nỗi đau dành cho ngươi, còn ngươi tốt nhất mau theo ta về quá khứ

_ Vậy có ổn không ?

_ Này, ngươi có muốn làm linh hồn vất vưởng không hả ?

_ Dạ không ! Nhưng mà nàng ta cũng giống hết tôi chứ ?

_ Đã bảo là kiếp trước của ngươi làm sao không giống, kiếp trước của bò có phải là trâu đâu !!Hừ

_ Này tiên nữ, tiên nữ mà ăn nói ngôn từ đao to búa lớn quá

_ Ta là tiên nữ tomboy

_ =_=’

Liễu Nguyệt quyết định theo cô tiên nữ lạ kì này trở về kiếp trước của mình, dù không tin tưởng lắm, nhưng dù sao giờ cô cũng chẳng còn gì, đành phải đi theo chứ biết làm sao đây. Một luồng sáng hiện ra, cô bước một chân vào đó, lưu luyến quay mặt lại nhìn mọi người thân yêu : ông, bà, cha , mẹ, anh, Hàn Doanh, Duy Mặc, Lã Khả, Huy Cường,….

VĨNH BIỆT MỌI NGƯỜI !!!!!!

*****

Kể từ đây, cuộc sống trở về quá khứ của cô cũng bắt đầu, ở một thế giới khác,…. Hoàn toàn khác….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.