Đọc truyện Vương Phi Của Ta La Nam Nhân – Chương 22
Tiểu vương gia Đông Phương Hạo Diệp mừng có song sinh quý tử, bao nhiêu đắc ý chắc chắn không cần phải nói.
Hai thế tử tên tự phân biệt là Quân Tử, Khiêm Thành, ý là ôn nhuận như ngọc, trưởng tử là Đông Phương Quân Khiêm, thứ tử là Đông Phương Quân Thành, nhũ danh phân biệt là Đường Đường, Quả Quả, nghe ra toàn là tên kẹo và mấy thứ hoa quả để dụ trẻ con đọc thuộc lòng, mỹ vị không gì sánh được.
Không cần phải nói, tên này dĩ nhiên là do tiểu vương gia đặt.
Tiểu vương gia có được hai nhi tử bảo bối, trong lòng vô cùng vui sướng.
Đây chính là kết quả của việc hắn sắp đặt để ái phi thân yêu sinh hạ cho hắn.
Lại thêm việc Bắc Đường Diệu Nguyệt vì hai hài tử này mà gặp không ít nguy hiểm, nên đối với y càng thêm thương yêu.
Lúc đầu khi bọn nhỏ mới sinh, Bắc Đường Diệu Nguyệt thân thể suy yếu, tiểu vương gia lại không thể chiếu cố bọn nhỏ, cả ngày chỉ vây lấy ái phi, khiến cho Bắc Đường Diệu Nguyệt cứ nhìn thấy hắn là quáng mắt.
Sau này thân thể Diệu Nguyệt dần dần khá lên rồi, tiểu vương gia lúc này mới có thời gian nhìn đến hai nhi tử của mình.
“Thật giống như hầu tử vậy………..”
Tiểu vương gia con nhớ hai hài tử lúc mới sinh ra trên mặt đều là nếp nhăn, lại còn đỏ rực giống như hai tiểu hầu tử vậy.
Vú em nuôi nấng chúng nói với tiểu vương gia, hài tử mới sinh ra đều là như vậy, sau mấy ngày sẽ trở nên xinh đẹp.
Thế nhưng đến khi trở về Du Kinh, sau bách nhật yến, tiểu vương gia vẫn nghĩ hai tiểu hài tử kia là hai tiểu hầu tử.
Đây là vì sao?
Hai tiểu thế tử khuôn mặt dần dần béo béo trắng noãn, hai mắt như hai hạt châu lớn lúc nào cũng linh hoạt chuyển động, tinh lực tràn đầy dùng mãi không hết làm cho tiểu vương gia cảm thấy rất đau đầu, lúc nào cũng hoài nghi hai đứa nhỏ này là hầu tinh chuyển thế.
Bắc Đường Diệu Nguyệt tuy rằng là thân sinh hai hài tử, nhưng y dù sao cũng là một nam nhân, đối với việc chăm sóc hài tử dốt đặc cán mai.
Tiểu vương gia tuy rằng rất thích hài tử, cam tâm tình nguyện chăm sóc bọn chúng, thế nhưng ai lại dám để hắn đi chăm sóc hài tử ? Chẳng phải như thế sẽ loạn càng thêm loạn sao ? Hơn nữa đối với điều kiện sẵn có của Tĩnh vương phủ, hai tiểu thế tử tự nhiên sẽ có một đám người theo sau hầu hạ.
Bất quá là phụ mẫu của hài tử, tiểu vương gia và Bắc Đường Diệu Nguyệt vẫn là vô cùng sủng ái hài tử, thế nhưng phương thức sủng của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Tiểu vương gia từ nhỏ tự do tự tại, đã bị phụ mẫu cùng đám Hoàng huynh sủng nịch đến cực độ, rất ít khi bị la mắng, lúc nào cũng tùy hứng làm bậy, cho nên điều này đã khắc sâu trong người, đồng thời phản ánh lên cách giáo dục yêu thương của hắn đối với hài tử.
Mà Bắc Đường Diệu Nguyệt cùng tiểu vương gia lại hoàn toàn trái ngược, y áp dụng một loại giáo dục khác cực kỳ hà khắc.
Bắc Đường Ngạo đối với nhi nữ quản thúc cực nghiêm, Bắc Đường Diệu Nhật cũng là một vị huynh trưởng nghiêm khắc đầy tinh thần trách nhiện, như vậy mới khiến cho Bắc Đường Diệu Nguyệt lĩnh giáo và tin cậy, từ đó áp dụng phương pháp giáo dục khác.
Bởi vì hoàn cảnh sinh trưởng khác nhau này, làm cho tiểu vương gia và Bắc Đường Diệu Nguyệt trong vấn đề giáo dục bọn nhỏ cực kỳ khác nhau.
Ví như ngày hôm đó, Đường Đường hai tuổi nhìn hắn nói “Cha, ta muốn ăn hoa quế đường”
Quả nhiên là khẩu vị của hài tử nhũ danh có một chữ ‘Đường’.
Tiểu Vương gia lập tức cười nói “Được rồi. Cha cho ngươi ăn đường.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt sắc mặt trầm xuống, chậm rãi phun ra hai chữ “Không được.”
Đường Đường ủy khuất, làm nũng nhìn tiểu vương gia,tiểu vương gia suy nghĩ một chút, lấy lòng Bắc Đường Diệu Nguyệt, bắt đầu thương lượng “Vậy cho nó ăn một viên thôi.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt bất vi sở động, nhàn nhạt nói “Trước khi được bảy tuổi, một viên cũng không cho ăn.”
Nói xong lạnh lùng liếc mắt trừng tiểu vương gia, ý tứ: ngươi dám không nghe lời ?
Tiểu vương gia tất nhiên không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, để Bắc Đường Diệu Nguyệt mất hứng hắn cũng sẽ không yên thân.
Thế nhưng nhìn nhi tử thương cảm tiểu vương gia bằng mặt mà không bằng lòng tìm cơ hội nho nhỏ, len lén cho nhi tử ăn một viên.
Lại như một ngày nọ, Quả Quả ngã sấp xuống, quỳ rạp người trên mặt đất, khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng lên đầy ủy khuất, giọt nước mắt thật to bắt đầu dâng đầy lên quanh viền mắt, thương cảm nhìn tiểu vương gia.
Tiểu vương gia lập tức lật đật chạy qua, muốn đem nhi tử xem xét có bị thương không, lại bị Bắc Đường Diệu Nguyệt kéo lại.
“Để nó tự đứng lên.”
Tiểu Vương gia giọng run lên “Nhưng………..Quả Quả bị đau …………”
“Chỉ là bị ngã, đau thì có làm sao.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn nhi tử nói “Đứng lên, nam hài tử còn sợ đau sao ?”
Quả Quả nghe vậy, khẽ cắn môi, không khóc một tiếng đứng lên trước con mắt tán dương của phụ thân.
Tiểu Vương gia ở bên cạnh nức nở “Hu hu hu….Diệu Nguyệt nghiêm khắc quá. Quả Quả đáng thương………….”
Hắn đời này, ngoại trừ thái phó đã dạy hắn khi còn bé, thì không còn bất kì ai hắn có thể nghĩ đến là nghiêm khắc đến nhường này.
Thế nhưng lúc này, từ thân sinh nhi tử của hắn, lần thứ hai cảm nhận được ……..
Khi hai hài tử được ba tuổi, Bắc Đường Diệu Nguyệt bắt đầu bắt bọn chúng luyện võ căn bản.
Về việc tu luyện nội công, Đông Phương gia hay Bắc Đường gia cũng đều tốt cả, hai người cùng nhau thương thảo.
Cuối cùng thấy Xích Dương thần công của Đông Phương gia cùng Minh Nguyệt thần công mỗi bên một vẻ, vì vậy quyết định mỗi người dạy một đứa.
Vì vậy đã làm khổ tiểu vương gia, phải mỗi ngày sáng sớm thức dậy cùng nhi tử luyện công.
Bởi vì mỗi ngày tiến bộ đều ở chỗ tinh thần, sáng sớm là thời gian tốt nhất để người vận chuyển nội tức nhanh nhất, cũng là thời gian thu nạp nội lực cấp tốc, vì vậy mà người luyện võ căn bản từ nhỏ đều phải thức dậy vào sáng sớm để luyện công.
Tiểu vương gia đã nhiều năm không có luyện công như vậy, nhưng đó vẫn chưa tính là gì, nghiêm trọng ở đây chính là Bắc Đường Diệu Nguyệt cùng hắn có bất đồng trong việc giáo dục nhi tử, đây mới chính là điều làm tiểu Vương gia phiền muộn.
Sáng sớm từ ổ chăn ấm chui ra, mang luôn cả ra hai nhi tử còn đang ngáp ngủ tới phòng luyện công, để cho bọn chúng ngồi ngay ngắn, sao đó giúp chúng khai thông kinh mạch.
Cùng bọn chúng luyện công tới giờ Thìn, dùng xong bữa sáng, tiểu vương gia muốn cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt ôn nhu một chút, lại bị Bắc Đường Diệu Nguyệt cho một cước.
“Mau vào triều!”
“Hu hu hu…………. ta còn chưa có ngủ đủ……………”
Tiểu vương gia vẻ mặt cầu xin, oán giận tam Hoàng huynh vì sao lại kiên trì bắt hắn vào triều.
Tuy rằng hắn đã cò kè mặc cả ba ngày mới phải vào triều một lần, nhưng vẫn mệt chết đi được …. Đem khuôn mặt buồn ngủ vào làm cho tam Hoàng huynh đen mặt từ buổi thượng triều trở về, Đông Phương Hạo Diệp bất luận như thế nào cũng đều như một, mười lần thì đến chín lần bị Thủy Liên Nhi chặn đường, sau đó trái đi phải tới đến quản sự vụ của Đông Môn.
Đợi hắn vừa ngáp vừa trở về phủ, Bắc Đường Diệu Nguyệt lần nào cũng vậy cùng bọn nhỏ dùng ngọ thiện, nếu không thì cũng là xử lý sự vụ ngay tại trong phủ.
Tiểu vương gia muốn tìm thấy người của hắn, chỉ có thể chờ sau giờ Ngọ, là thời gian ngủ trưa của hai nhi tử, lúc đó mới có thể thấy thân ảnh của Bắc Đường Diệu Nguyệt.
“Thật là như mơ…………..”
Tiểu vương gia nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt ngồi ở bên giường dỗ hai nhi tử ngủ, nghĩ mà muốn đỏ mắt.
Bắc Đường Diệu Nguyệt tuy rằng đối với nhi tử quản giáo cực nghiêm, nhưng hài tử dù sao cũng là y sinh ra, vẫn yêu thương vô cùng, chỉ là phương pháp thể hiện cùng tiểu vương gia có sự bất đồng.
Y ngồi bên giường, mỉm cười cùng hài tử nói chuyện, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ vài cái, bọn nhỏ liền cảm nhận được ấm áp và an toàn, cùng với bộ dáng nghịch ngợm bình thường hoàn toàn khác nhau, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Tiểu vương gia đầu tiên đỏ mắt khi thấy bọn nhỏ nghe lời như vậy.
Nếu như là hắn dỗ bọn nhỏ ngủ, Đường Đường lập tức lôi kéo hắn đòi ăn đường, Quả Quả thì lôi kéo hắn nói chuyện, đứa nào cũng không chịu an phận, sau đó khi đứa thứ nhất ngủ, đứa còn lại tinh lực dư thừa chắc chắn sẽ vẫn dằn vặt hắn.
Tiểu vương gia tiếp theo lại đỏ mắt khi thấy giọng nói của Bắc Đường Diệu Nguyệt ôn hòa cùng nhỏ nhẹ như vậy.
Vì sao đối với hắn lại không thể như vậy ? Động một chút là lại quát lớn, ôn nhu cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn
Hức hức hức……..Có hài tử liền quên tướng công! Nhưng vương phi của ta chính là một nam nhân !
Tiểu vương gia cực kỳ oán giận, nghi rằng ái phi đã thật sự quên hắn.
“Diệu Nguyệt, ta cũng mệt mà, cùng ta đi ngủ trưa đi.”
“Ta không sao, ngươi tự đi mà ngủ.”
Tiểu vương gia liền đỏ mắt “Ta muốn ngươi theo ta đi ngủ cơ.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mày, nhìn hắn.
Tiểu vương gia ôm y, đầu đặt trên vai y cọ cọ.
“Ngày hôm nay rất là mệt. Tam Hoàng huynh nói có một đống chuyện lớn muốn ta xử lý, khẳng định là muốn mệt chết ta. Oa oa oa…………Liên Nhi cũng cố ý chơi ta, lúc nãy còn bắt ta đi Phần Châu tra trướng mục. Ta tuy là Môn chủ, nhưng cũng không phải là trướng phòng, mệt chết ta rồi.”
“Hu hu…Diệu Nguyệt, chúng ta cùng nhau ngủ một lát đi, nghỉ ngơi một chút…..”
Kỳ thực người luyện võ không có cảm giác muốn ngủ nhiều như vậy, chỉ là tiểu vương gia đang đầy ủy khuất, trong lòng bất bình, ghen tị, muốn tranh tiện nghi với nhi tử.
Bắc Đường Diệu Nguyệt bị hắn cuốn lấy đến không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cùng hắn đi ngủ.
Mà tiểu vương gia này đâu phải chỉ là muốn ngủ, hắn chính là là muốn áp thẳng lên người y ngủ đi.
Bắc Đường Diệu Nguyệt cả giận nói “Trời còn đang sớm, muốn phát điên cái gì!”
Tiểu Vương gia cười nói “Điều tiết một chút tình thú phu thê thôi. Khó mới có được một lần, rất có cảm giác mà.”
Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng cười “Đúng, khó có được một lần, rất có cảm giác.”
“A a a ——- Diệu Nguyệt, không nên, a a…………..”
Sa trướng hạ xuống, giường hơi lay động, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương Hạo Diệp ở trong trướng lộ ra, lại ngay lập tức bị ấn trở lại.
Mơ hồ có tiếng thở dốc cùng thanh âm rên rỉ nho nhỏ truyền ra.
“A a…….Diệu Nguyệt, sâu….sâu quá …Nhẹ……..nhẹ một chút………….”
“A a…… thực sự không được, Diệu Nguyệt……………”
“Oa oa oa………… Diệu Nguyệt ngươi ức hiếp ta……………”
Một lúc sau, hoạn lạc ân ái qua đi, Bắc Đường Diệu Nguyệt rời giường chỉnh lại quần áo, vỗ vỗ lên tấm lưng trần trơn tuột tuyệt đẹp của tiểu vương gia, nói “Ta đi gọi bọn nhỏ dậy, ngươi cứ tiếp tục ngủ trưa nhé.”
Tiểu vương gia chôn đầu trong chăn khóc nức nở:
“Hu hu hu………..Diệu Nguyệt ngày càng giảo hoạt ……………”
Đột nhiên hạ quyết tâm, ngẩn mặt, nắm chặt tay lại.
Không được! Nếu còn như vậy nhất định sẽ phải xuống dưới mất ! Nhất định phải nghĩ ra một biện pháp !
Từ khi Bắc Đường Diệu Nguyệt sinh bảo bối, tinh thần phần lớn đều đặt trên người bọn chúng, tuy rằng đối với tiểu vương có tốt hơn một chút, nhưng cũng là không để cho y chiếm được tiện nghi quá lớn.
Hơn nữa, thỉnh thoảng còn có thể xuất hiện tình trạng như hôm nay, làm cho tiểu vương gia ăn trộm gà không được lại còn bị mần sạch sẽ………….. Tiểu vương gia lúc này vạn phần hoài niệm quãng thời gian trước kia cùng ái phi gặp rủi ro nơi thôn trang nhỏ ở biên cảnh Minh quốc.
Khi đó ái phi đang một thân nữ trang, đối với hắn quan tâm là thế, ôn nhu là thế … A ? Khoan đã …
Tiểu vương gia linh quang chợt lóe.
Ha ha ha! Có cách rồi !
Chỉ cần để ái phi có bảo bối nữa, y sẽ không có khả năng đè ta nữa, ha ha ha………….
Tiểu vương gia ngửa mặt lên tời cười dài.
Đúng đúng, cùng ái phi sinh một bảo bối nữa.
Lần này không nên sinh ra Đường Đường với Quả Quả, hai tiểu tử thúi cổ quái, bướng bỉnh, hay gây sự, lần sau sẽ sinh một tiểu nữ nhi, là tri kỷ của ta, lại thật xinh đẹp nữa…..Hơn nữa, quan trọng nhất là………ái phi có bảo bối sẽ không có khả năng ở phía trên ! Ha ha ha……….
Tiểu vương gia rơi vào kích động cùng ảo tưởng.
Vì vậy, suy kế không bằng hành động.
.
Nửa năm sau, Bắc Đường Diệu Nguyệt bóp nát chén dược thường dùng, nghiến răng nghiến lợi quát tháo “Đông, Phương, Hạo, Diệp ! Ngươi dám thay đổi dược của ta!”
“Diệu Nguyệt, đừng kích động, cẩn thận làm tổn thương bảo bối.”
Tiểu vương gia mỹ mãn đến không thể mỹ mãn hơn.
Bảo bối chính là biểu thị cho tính ‘phúc’ sinh hoạt tốt đẹp của hắn cùng ái phi, hắn quyết định, bất luận là nam hay nữ, bảo bối này trong tên nhất định phải có một chữ ‘Hòa’.
Ha ha ha, hắn thực sự quá thông minh !
Vì vậy khi huynh đệ Đường Đường được bốn tuổi, lại có thêm một đệ đệ, tên gọi Đông Phương Quân Hòa.
Tiểu vương gia trong cuộc đời dạy dỗ nhi tử, lại có thêm một đứa con trai.