Đọc truyện Vương Phi Của Bạo Vương – Chương 296: Áy náy
Qua một lúc lâu, Ưu Vô Song mới đè nén sự vui mừng trong lòng, miễn cưỡng bình tĩnh lại, nhìn mẹ hỏi: “mẹ, sao trong bức tranh này lại có con? Có phải là?”
Người phụ nữ trung niên khẽ thở dài, bà ta dùng tay nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt vì vui mừng mà mang đầy tươi cười của Ưu Vô Song, nhẹ nhàng nói: “mẹ cũng không biết đây có phải là con không, nhưng mà người trong tranh này giống hệt Tiểu Song con, con có thể nói với mẹ, anh ta đối xử với con có tốt không?”
Ưu Vô Song không hề phát hiện ra nỗi ưu thương nhạt nhòa trong mắt mẹ, hai mắt nàng lóe sáng, nhìn dung mạo tuấn mĩ trong tranh của Lãnh Như Tuyết, nói: “mẹ, mẹ yên tâm, anh ấy đối với con rất tốt, anh ấy cũng rất yêu con con cũng rất yêu anh ấy và còn Niệm Nhi……”
Nói tới đây, ánh mắt Ưu Vô Song rơi vào khuôn mặt của người phụ nữ trung niên, vội vã hỏi: “mẹ, con còn có thể trở về được sao? Con còn có thể trở về bên cạnh anh ấy được đúng không?”
Người phụ nữ trung niên không trả lời Ưu Vô Song, chỉ lẳng lặng nhìn Ưu Vô Song, ánh mắt đầy từ ái.
Không nghe mẹ trả lời, Ưu Vô Song bất giác lo lắng, nàng đang định tiếp tục truy hỏi, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng nói lạnh nhạt của Tiêu Hạn: “Ưu cảnh quan, cô thật sự muốn trở về sao?”
Ưu Vô Song đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Hạn một thân áo trắng, đang đứng sau lưng nàng, nhìn nàng, nụ cười nhàn nhạt trên mặt không khác gì Tiêu Tịch.
Tuy nàng đã biết hắn ta tuyệt đối không phải Tiêu Tịch mà nàng quen biết, nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn ta, Ưu Vô Song đều bất giác có cảm giác hắn ta chính là Tiêu Tịch.
Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt hắn ta, một lúc lâu sau, Ưu Vô Song mới hồi thần, có chút kinh ngạc nói: “anh cũng biết?”
Trên gương mặt Tiêu Hạn vẫn là nụ cười lạnh đạm ấy, ánh mắt hắn ta rơi vào bức tranh bị Ưu Vô Song mở ra sau lưng, sau khi ánh mắt hắn ta chạm vào bức tranh, gợn sóng không kinh ngạc khẽ gợn trong mâu đen, một thần sắc phức tạp phức tạp không nói nên lời khẽ thoáng qua, qua một lúc lâu sau, mới thu lại ánh mắt, sau đó cười nói với Ưu Vô Song: “Ưu cảnh quan, bức tranh này, không lẽ cô không nhận ra sao?”
Hắn ta hỏi như vậy, Ưu Vô Song ngược lại sững sốt, ánh mắt nàng lần nữa rơi vào bức tranh, nhưng nàng không thể không thừa nhận, nàng chưa từng vẽ qua tranh, nàng căn bản không biết trong tay mẹ nàng có bức tranh như vậy, sao nàng nhận ra được?
Hơn nữa, bức tranh này nhìn vào là biết là tranh cổ không biết từ niên đại nào, nếu như không phải người trong tranh là Lãnh Như Tuyết con trai và nàng, vậy thì nàng căn bản không nghĩ đến bức tranh cổ lâu đời này có quan hệ gì với mình.
Nhìn bức tranh cả nửa ngày, Ưu Vô Song vẫn là khẽ lắc đầu, nói: “tôi không biết bức tranh này, nhưng người trong tranh, tôi quen biết, bác sĩ Tiêu, câu này của anh có ý gì?”
Nụ cười trên mặt Tiêu Hạn vẫn không thay đổi, dịu dàng nói: “sau này Ưu cảnh quan sẽ hiểu, bởi vì, bức tranh này, chính là có nguồn gốc từ chính tay Ưu cảnh quan.”
Có nguồn gốc từ chính tay nàng? Điều này nói lên gì chứ? Không lẽ, đây là bức tranh do nàng vẽ?
Ưu Vô Song bị lời nói của Tiêu Hạn làm cho hồ đồ, nàng có chút không hiểu quay đầu sang nhìn mẹ, hỏi: “mẹ, đây là chuyện gì? Không lẽ bức tranh là do chính con vẽ sao?”
Người phụ nữ trung niên chỉ khẽ mỉm cười, bà ta yêu thương nhìn Ưu Vô Song, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Song, vấn đề này, mẹ không thể trả lời con được, bởi vì mẹ cũng không biết, nhưng mà mẹ biết, mẹ rất yêu con, nếu như thật sự có thể, mẹ thật sự không muốn rời xa con.”
Nói rồi, trong mắt người phụ nữ trung niên đã lấp lánh nước mắt, vẻ mặt bà ta không giấu được sự ai sầu nồng nặc.
Nhìn mẹ như vậy, Ưu Vô Song chỉ cảm thấy trong lòng ‘thịch’ một tiếng, một cảm giác áy náy dâng trào trong lòng nàng, hai tay nàng càng không tự chủ siết chặt lại.
Bởi vì từ nhỏ ba mẹ cố ý xa lánh nàng, sau khi nàng xuyên không, rất ít khi nhớ đến cha và mẹ ở đây, trong lòng nàng luôn cho rằng cha nàng và mẹ nàng không hề quan tâm nàng, cho nên, sau khi xuyên qua, lòng nàng bất giác đã quên đi tất cả những gì ở thế kỉ 21 này.
Sau khi trở lại đây, lòng nàng cũng chưa từng vì ba nàng mẹ nàng mà nghĩ qua, nàng ích kỉ muốn nhanh chóng trở về, trở về bên cạnh người mình yêu, nhưng lại chưa từng nghĩ qua, nếu như nàng xuyên qua lần nữa, cha mẹ nàng sẽ vì không còn gặp được nàng mà thương tâm, càng không nghĩ qua, không có nàng, cha mẹ nàng sẽ ra sao.
Ánh mắt Ưu Vô Song áy náy nhìn mẹ, dưới ánh đèn vàng, mẹ nàng vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ là, dung mạo xinh đẹp nay nhìn có vẻ mệt mỏi và già đi, mấy năm nay không gặp, nàng phát hiện, mẹ nàng đã già đi rất nhiều, thậm chí, hai bên tóc đã xuất hiện vài lọn tóc bạc.
Nhìn khuôn mặt từ ái của mẹ, Ưu Vô Song bất giác nhớ lại lúc còn nhỏ.
Lúc còn nhỏ, nàng luôn sà vào lòng mẹ làm nũng, còn mẹ, luôn không ngừng dỗ nàng, lúc còn nhỏ, tình yêu của mẹ nàng đối với nàng là không che giấu, mãi cho đến khi nàng dần dần lớn lên, mẹ nàng mới từ từ bắt đầu xa lánh nàng.
Lúc ấy, nàng không hiểu tại sao mẹ nàng lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt như vậy, nhưng bây giờ nàng lại đột nhiên hiểu tấm lòng của mẹ, trong lòng mẹ, có phải cho rằng chỉ cần xa lánh nàng, thì trong thời khắc chia xa mới không đau khổ như vậy? Đây là nỗi khổ của cha mẹ nàng sao?
Có phải họ sớm đã biết họ sẽ mất đi nàng, cho nên mới cố ý lạnh nhạt với nàng, xa lánh mối thân tình này với nàng?