Bạn đang đọc Vương Phi Côn Đồ Vương Gia Ngốc: Q.1 – Chương 8
Một đám nam nhân cả kinh tròng mắt đều sắp rơi ra ngoài, nàng vừa mới vào cửa đã gào thét làm cho toàn bộ đám người ở đây giật bắn người, tất cả mọi người choáng váng nhìn chằm chằm vị tân Vương phi này, tất cả mọi người ngầm cảm thán, không nghĩ tới một tên ngốc lại có phúc khí như vậy, mặc dù làm cho người ta có cảm giác đanh đá nhưng mà dung mạo so với nương tử nhà mình hơn gấp bội lần. Nàng không biết tư thế này, quát người, lại thực sự xảy ra.
Mọi người chỉ dám đoán ở trong lòng mà không dám nói ra, sợ liên luy chính mình.
“Như thế nào? Mới vừa rồi không phải đều sinh khí dồi dào à, hiện tai sao không dám lên tiếng rồi.” Dạ Tiểu Nhụy dừng lại, liếc nhìn vài cái lại tiếp tục nói: “Nếu không ai dám đứng ra mời rượu, như vậy mỗi vị ngồi ở đây đều uống một vò rượu cho ta rồi mới được ra về. Nếu không thì quỳ xuống trước tướng công nhà ta, nói ba lần thứ lỗi.”
Nghe nói vậy, tất cả đều không kìm nén được, ở cổ đại nam tử có địa vị cao, trước lấy quy củ vào cửa của quốc gia mà nói, cũng đã đủ để chứng minh nữ tử là không có địa vị gì. Bị một nữ nhân cưỡi đầu cưỡi cổ trên đầu còn có thể đứng vững sao, đặc biệt là trước toàn bộ quốc đô Phi Dực dập đầu xin lỗi với tên ngốc, đúng là trò cười.
Một nam tử người gầy nhom, tai to má khỉ đứng dậy, nhìn đám người lắc đầu lắc não nói:
“Uống thì uống, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ một nữ nhân sao.”
“Nói rất đúng!”
“Không sai, không sai.” “Uống……..Uống……..” Chỉ cần một người dẫn đầu thì một đám người lại bắt đầu ồn ào.
Cái con khỉ ốm dẫn đầu kia giễu cợt hét lên: “Chúng ta thì không sao, chỉ sợ tân Vương phi của chúng ta say khướt, không ai theo giúp Vương gia ngốc vào động phòng.”
“Ha ha ha ha……..” Một đám người nghe xong tất cả đều cười rộ lên.
Dạ Tiểu Nhụy cũng không giận, chỉ nhàn nhạt hỏi lại:”Phải không, như vậy thì thử xem, nhìn xem ta có thể theo giúp tướng công nhà ta động phòng không, hay là ngươi không thể trở về bóp chân cho nương tử nhà ngươi.” Không nghĩ tới nàng tùy tiện nói một câu lại điểm trúng huyệt người ta, hắn ta đích thực là viêm khí quản nổi tiếng sợ vợ ở thành Tử Dương, mọi người nghe Vương phi nói, tất cả đều né tránh ngầm cười trộm, con khỉ ốm kia mất đi hung hãn ương nganh ban đầu mà trở nên âm khí trầm ngâm.
Dạ Tiểu Nhụy nhìn sắc mặt hắn, sau đó cúi đầu thưởng thức những sợi tóc đen trước ngực, nhìn đám người tiểu nhân nói:”Nếu muốn uống, tại thân vương phủ của chúng ta thì phải theo quy củ của chúng ta ư………thích chơi trò phạt rượu, các người muốn một đấu một? Hay là cùng tiến lên?”
“Hừ……..ngươi là nữ tử, chẳng lẽ thật sự mạnh hơn nam tử sao, trước ta uống cùng ngươi, đến đây đi.” Con khỉ mặt gầy này sợ là vừa mới bị Dạ Tiểu Nhụy tùy ý nói một câu trúng tim, thù này không báo không phải quân tử.
Dạ Tiểu Nhụy cười hất sợi tóc trong tay, mang theo vò rượu đến trước mặt người kia.
“Nha Nhi! Rót rượu.”
“Bắt đầu đi.”
Một tiếng hiệu lệnh, mọi người đều nhìn hai người này.
Vài giây yên tĩnh trôi qua, vẫn là rượu tiếp rượu.
“Một lòng kính người ca ca tốt, tam tinh (ba ngôi sao) trên cao chiếu sáng tứ hỉ, năm cái năm cái ngũ, sáu cái sáu cái lục, bảy cái thằng nhóc tròn vo, tám cái nhảy…………..”
Hai người một bên nhắc đến một bên xuống quyền, thân thể khẩn trương không ngừng lắc lư hoán đổi, sau cùng con khỉ mặt gầy một cước dừng lại một cước giẫm ở trên miệng ghế rồng, trên tay đánh ra ba cái, Dạ Tiểu Nhụy một cước đứng ở trên ghế tựa một cước nhảy qua mép bàn, trong miệng vừa nói “Tám con ngựa” hai tay so với chín ngón tay. Một đôi so với nhau, Dạ Tiểu Nhị oa ha ha ha ha một trận cười hào sảng, đũa dài ở trên bàn đập lên đỉnh đầu của người nọ một cái.
“Uống hết vò rượu này không còn một giọt cho cô nãi nãi.”
Sau đó nhảy xuống ghế thảnh thơi đi tới đi lui trong đám người, chỉ vào mấy người dẫn đầu ồn ào nói:”Ngươi…….Ngươi………..ngươi nữa, đi ra cho ta.”
Sau đó cùng ba người này một đôi đánh bảy lệnh, tiếp theo đảo qua một hồi cái lôi đài lệnh(mọi người thông cảm đây là đoạn nói về trò chơi phạt rượu của Trung Quốc nên mình để nguyên cv). Tiếp theo một hồi đại chiến, tất cả đều nằm úp sấp xuống, đương nhiên Dạ Tiểu Nhụy cũng không phải là thần, cũng sẽ có lúc bị phạt, tửu lượng của nàng đúng là có thể coi là cao nhân đếm trên đầu ngón tay, mặc dù rượu ở cổ đại so với quán bar còn nhạt hơn nhiều, nhưng mà cứ tiếp vài hũ cũng vẫn say.
Những vị công tử này dưới sự náo loạn của Dạ tiểu thư của chúng ta, từng bước từng bước bị nàng kéo ném ra ngoài cửa lớn vương phủ, bên miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm tới:”Cha……….Cha ở thế kỷ hai mốt có khỏe không? Nhụy Nhi rất nhớ cha, nhớ đêm đó cha dùng vũ lực, nhớ đêm đó cha cũng dắt con ra ngoài như vậy, hu hu………con muốn trở về, con muốn trở về.”
Sau khi nháo đến nửa đêm, Xuân, Hạ, Thu, Đông mấy nha hoàn cùng với Nha Nhi khuyên thế nào kéo thế nào cũng không chịu trở về phòng, vẫn cứ ôm cột nhà ở tiền sảnh, nơi chơi đùa uống rượu như điên. Sau cùng lão quản gia sợ kinh động Thôi ma ma, phân phó Nha Nhi ở lại coi chừng Vương phi. Mà Hách Liên Dật Hiên muốn ầm ĩ quậy phá cùng với nương tử cũng đứng ở nơi này chơi đùa, kết quả là bị lão quản gia hù dọa vài câu nếu vương gia còn nháo ở trong này, bị Thôi ma ma biết, ngày mai liền đem nương tử của người về nhà nàng, về sau không cùng chơi với người nữa thì hắn mới ngoan ngoãn để nha đầu Phán Hạ mang về phòng, dàn xếp thật tốt mới thành thật đi ngủ.
Ánh trăng mang theo sắc thái êm dịu chiếu trên mặt đất, gió lành lạnh thổi trên thân người, đặc biệt dễ dàng mệt rã rời, Nha Nhi ngồi ở bên cạnh bậc thềm bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Ngọn đèn lấp lánh nhấp nháy kéo một đạo thân ảnh dài di chuyển đến phía trước, dưới ánh trăng một vị nam tử mặc áo trắng, ngồi xổm xuống, chậm rãi tách người đang ngồi xổm bên cạnh ôm cây cột ngủ, nhẹ nhàng ôm lấy thiên hạ nhỏ xinh bướng bỉnh, đi về phía lúc trước đã đến.
Người trong lòng dường như ngủ rất an nhàn, chỉ là nhẹ nhàng rúc vào trong lòng, sau đó khóe miệng chảy nước miếng, tiếp theo miệng bẹp bẹp vài cái, tiếp tục giấc mộng đẹp của nàng.
Nhìn thiên hạ trong lòng đáng yêu như vậy, môi mỏng nam tử hơi nhếch lên, vẻ mặt tuấn lãng càng thêm đẹp mắt, gió thổi nới lỏng y phục, ánh trăng ngả ngớn xuyên thấu y phục gấm vóc, thân hình khôi ngô, hiên ngang ở dưới ánh trăng có vẻ rất mê người.
Bầu trời xanh đen bị một đạo ánh sáng chọc thủng, từng vầng sáng chói mắt phát ra, ánh sáng lười biếng xuyên qua nhánh cây lung lay theo gió, xuyên vào giấy cửa sổ tới trên giường, chiếu lên hai thân thể trên giường, hai mắt nhắm chặt mờ mịt bỗng nhiên nhấp nháy.
Dạ Tiểu Nhụy khó chịu lật đi lật lại vào trong, cảm thấy thân thể mình hôm nay thế nào lại có cảm giác thả lỏng quá mức, ngủ ở trong chăn mà có cảm giác trơn trượt, vươn hai tay duỗi thắt lưng, không cẩn thận đụng phải thịt trơn, nhắm hai mắt lại, ở trên khối thịt trơn bóng kia sờ loạn một trận, chạm đến một cái cục thịt nhỏ không nhịn được nhéo nhéo, chỉ cảm thấy ván giường theo cái chạm của nàng cũng bắt đầu khẽ chấn động, cuối cùng ngay cả cái chăn cũng bắt đầu lay động, tiếp theo bên trong truyền đến tiếng non nớt mỏng manh hì hì…………, từ thanh âm dao động không khó suy đoán, người phát ra thanh âm này cực lực khống chế, mỗi giây từ từ trôi qua, thanh âm yếu ớt bắt đầu lớn hơn, từ lớn hơn chuyển thành càn rỡ.
Dạ Tiểu Nhụy đột nhiên mở mắt ra, nhảy một cái vén cái chăn lên.
“A a a a a a .……..”
Theo tiếng thét lớn mặt đất vương phủ dậy sóng đảo lộn lên.
Quét dọn trong viện, lau bàn trong đại sảnh, chặt gà trong trù phòng(nhà bếp), gảy bàn tính trong phòng thu chi, tất cả đều bị tiếng kêu bất thình lình gào thét mấy chục giây, sau đó lại không giải thích được vội vàng tiếp tục công việc vặt trên tay.
Vào thời điểm Dạ Tiểu Nhụy vừa mới nhảy lên, không có ai phát hiện một thân thể trần truồng của tiểu tử bỉ ổi kia từ trong chăn leo lên, ôm gối đầu ngồi xổm góc giường hèn hạ nhìn nữ nhân kia.
Một tiếng kêu to phát ra từ nội tâm kết thúc, đại não Dạ Tiểu Nhụy xoay như máy, trừng mắt nhìn cái tên tiểu gia hỏa ôm gối đầu không mặc y phục kia, từ từ một giây đi qua……….từ từ hai giây trôi qua……………..
Ba phút đồng hồ chậm chạp trôi qua…………..
Ba phút tám giây đằng sau gối đầu truyền đến tiếng nghẹn ngào “hu hu………”
Mười phút trôi qua, tiếng hu hu đằng sau gối đầu bắt đầu mệt mỏi “hu …….hu…..hu………”
Hai mươi phút trôi qua tiếng hu hu ngừng hẳn, tiếng bao tử bắt đầu vang lên:”ọc ọc….ọc……ọc.”
Ba mươi phút sau, tiếng bao tử cũng chấm dứt, sau gối đầu truyền đến thanh âm yếu ớt:”Nương tử………….ta đói bụng.”
Dạ Tiểu Nhụy nhìn nửa cái đầu gia hỏa lộ ra, khóe miệng giật giật hai cái.