Bạn đang đọc Vương Phi Côn Đồ Vương Gia Ngốc: Q.1 – Chương 47
Trên giường nhỏ
Hách Liên Dận Hiên từ từ buông thiên hạ mềm mại dưới thân ra, khẽ ngẩng đầu, nhìn người trước mắt bị hắn hôn đã rơi vào trong sương mù, mặt đỏ bừng, môi hồng sưng đỏ. Môi mỏng hé mở chậm rãi thở hổn hển, hơi thở ấm áp đánh bại cơn nóng bừng dưới môi trên khuôn mặt nhỏ nhắn, làm tâm thiên hạ dưới thân thực ngứa ngáy.
Dạ Tiểu Nhụy giống như bị cuốn hút bởi hơi thở đặc biệt trên người hắn, sau khi bị hắn cường hôn, nàng tuyệt không muốn động, nàng chính là muốn ngửi mùi hương nam nhân trên người hắn, còn có hương thơm ấm áp trong miệng hắn thở ra.
Nhắm hai mắt lại, lười biếng nằm trong ngực hắn.
Nghĩ thầm, nếu không phải là tên ngốc thì tốt biết bao, nếu thế chắc chắn nàng sẽ yêu hắn, nói không chừng còn có thể rất yêu, cực kỳ yêu, đáng tiếc. Ai ~ sao đụng phải mỹ nam không phải là có thiếu sót thì cũng là nam nhân xấu xa đây.
Hách Liên Dận Hiên xoay người nằm nghiêng, kéo sợi tóc nàng, kết ở đầu ngón tay bị trượt ra, đôi mắt phượng mê người nhìn thiên hạ bên cạnh, có chút không hiểu, vốn tưởng rằng nàng lại sẽ thưởng cho hắn một cái tát, không nghĩ tới hôm nay lại yên tĩnh như thế, nằm bên cạnh hắn nhắm hai mắt lại cười khúc khích.
Nhưng hắn thích nàng như thế, như vậy sẽ làm hắn có chút tự tin, cũng gạt đi chút bất an, môi mỏng khêu gợi hơi vểnh lên, khóe miệng hơi nở nụ cười, nhẹ nhàng nói bên tai nàng:
“Nương tử, chúng ta sinh bảo bảo đi.”
Tiếng nói mềm mại, âm điệu từ tính truyền vào tai, hơi thở ấm áp làm cả người nàng run lên, bất ngờ ~ chính là một cước, đạp Hách Liên Dận Hiên xuống giường.
“Ai u ~~ cái mông đau quá”
Mới vừa rồi còn mừng thầm, hóa ra là hắn đã sai, tiểu miêu dã man của hắn đổi vũ khí, bây giờ đổi thành dùng chân. Ngồi ở dưới giường, hắn cố ý giả bộ dáng vẻ thống khổ nhìn nàng.
Dạ Tiểu Nhụy cau mày chu mỏ, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Đáng đời, cho ngươi đau chết.”
Nghe nói thế Hách Liên Dận Hiên cười thầm trong lòng, làm bộ đứng dậy rồi làm bộ đau đớn té xuống.
“A ~ nương tử ~ chân Hiên nhi đau quá, không đứng lên được!”
Tóc Dạ Tiểu Nhụy đen tuyền như thác nước, một tay chống đỡ cơ thể, từ từ bò dậy, ngồi ở trên giường vẻ mặt nghi ngờ nhìn hắn, không phải bị bong gân chứ, mặc dù trong lòng bắt đầu có chút lo lắng nhưng vẫn mạnh miệng hét lên:
“Ngu ngốc, chớ giả bộ, rõ ràng là ta chỉ đá nhẹ nhàng, làm sao có thể sẽ ngã đau, muốn gạt ta ư, có phải còn muốn một đá nữa không hả.”
Hách Liên Dận Hiên ở dưới giường nghe những lời này, rất bi thương cúi đầu xuống, dẩu cái miệng nhỏ nhắn, gương mặt đau khổ và nén chịu.
Dạ Tiểu Nhụy nhìn dáng vẻ hắn không giống như giả bộ, trong lòng quả thật có chút không đành lòng, lại càng muốn giả bộ làm như không quan tâm, đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, rất không tình nguyện vươn tay ra.
“Đứng lên đi.”
Thật là xui xẻo, có câu nói rất hay, đứa trẻ đánh người lớn giống như quỷ đánh người, vậy nếu như bị tên ngốc hôn, đoán chừng giống như bị quỷ hôn, nàng chỉ có thể thừa nhận xui xẻo, ai kêu nàng bị hắt nước rửa chân.
Hách Liên Dận Hiên giơ tay lên, ngón tay thon dài nắm tay nàng từ từ đứng lên, đến khi đứng vững chợt một tay kéo nàng vào trong ngực, cánh tay to nhanh chóng vòng ở bả vai nàng.
“Này ~ ngươi lại muốn làm gì.”
Dạ Tiểu Nhụy vội vàng lấy tay đẩy khoảng cánh hai người ra, nhìn hắn.
“Nương tử, ta chỉ muốn đi lên giường nhưng chân đau quá, thật sự là đau chết đi được.”
Nhìn hắn có vẻ đau đớn khó chịu, không thể không mềm lòng, lập tức dịch sát lại ôm hông hắn, đỡ hắn đi từng bước một.
Lúc này, trong lòng Hách Liên Dận Hiên vui vẻ không kể xiết, đôi mắt phượng quyến rũ chuyên chú nhìn thiên hạ bên cạnh, nhìn theo từng bước chân của nàng lộ ra một bên khuôn mặt, khiến cho lòng tràn đầy vui mừng hóa thành tình yêu, đôi mắt ẩm ướt, nàng cũng thích hắn chứ, ít nhất hiện tại nàng quan tâm hắn, không phải sao!
Đến khi ngồi xuống, Dạ Tiểu Nhụy đưa tay ra muốn nhìn vết thương ở chân hắn, kết quả mới đụng tới quần thì hắn đã kêu gào, bắt được tay của nàng: “Hu hu ~~ nương tử, rất đau, không được chạm vào, không để cho nàng chạm.”
“Thật rất đau?” Ngất ~ hình như nàng còn chưa đụng vào chân hắn đâu!
“Ừ ~” Hiên Hiên rất nghiêm túc gật đầu, đôi mắt chớp chớp nhìn nàng, không đau làm sao khiến nàng đau lòng, khiến nàng đau lòng đây.
“Nương tử đưa ngươi đi dược phòng truyền đại phu.”
Dạ Tiểu Nhụy đứng dậy muốn đi, Hách Liên Dận Hiên lập tức ôm chầm lấy nàng.
“Nương tử, không muốn, ta không muốn, người khác sẽ cười nhạo Hiên nhi, cười Hiên nhi bị nương tử đá xuống giường.”
Ái chà, tên ngốc này còn biết sĩ diện, còn biết bảo vệ danh dự nam nhân đấy.
“Vậy ngươi không gặp đại phu có sao không?”
Hách Liên Dận Hiên lắc đầu.
“Được rồi, vậy thì chờ ngày mai nhìn lại xem, đoán chừng bây giờ mọi người đều đã ngủ rồi, nhưng nếu ngày mai không tốt lên, ngươi phải ngoan ngoãn gặp đại phu, nương tử tuyệt đối tuyệt đối không nói với đại phu là tướng công bị nương tử đá xuống giường mới thành như vậy, được không?”
Hách Liên Dận Hiên gật đầu.
“Ừ ~ thật biết điều, ngủ đi.” Nàng sờ sờ đầu hắn giống như dụ dỗ một đứa trẻ, đỡ hắn nằm xuống, tự mình cởi giày để xuống sau màn trướng rồi mới nằm xuống, Hách Liên Dận Hiên lại lên tiếng.
“Ta muốn ôm nương tử ngủ.”
Dạ Tiểu Nhụy mở mắt thấy giường cứng và hẹp, vô cùng bực mình, trả lời:
“Hách Liên Dận Hiên ~ ngươi không muốn sống nữa hả! ”
Hắn nhìn mặt nghiêng dễ thương của nàng.
“Phải…không muốn sống nữa ~ ta cưới phải nương tử nói chuyện không giữ lời, rõ ràng nói cho ôm mà.”
Dạ Tiểu Nhụy mệt mỏi phiền chán nhắm hai mắt lại.
“Ta nói là năm phút đồng hồ.”
“Nàng nói năm phút đồng hồ, ta lại không hiểu, nương tử ôm ôm được không?”
Má ~ tên ngốc này biết nàng mệt rã rời mới cố ý dày vò sao.
“Được rồi, được rồi, phiền chết đi được.” Nói xong, Dạ Tiểu Nhụy xoay người, tay ôm ngực hắn nhắm mắt lại, nếu còn tranh cãi nữa, nàng không dám đảm bảo sẽ không cho hắn thêm một đá.
Trước giường, ánh đèn bắt đầu lúc sáng lúc tối, dầu thắp đèn dính sền sệt chìm ngập bấc đèn sắp cháy hết, lần cuối cùng bấc đèn cháy bung ra một tia lửa, dần dần dập tắt. Trong phòng vừa mới mất đi ánh sáng thì bóng tối dần dần bao phủ, nhấc giấy cửa sổ lên ở hồ sen truyền đến tiếng con ếch và những con côn trùng khác hợp tấu thành một tổ khúc, một chút ánh trăng chiếu vào bên trong cửa sổ, ánh mắt thâm thúy dần dần trở nên sáng rực, dung nhan xinh đẹp đáng yêu phản chiếu trong con mắt sáng, ánh trăng nhu hòa rơi trên người nàng như được phủ một tầng đồ trang sức trang nhã, dần dần phát hiện, hô hấp của nàng rất nhỏ, Hách Liên Dận Hiên có thể cảm giác được thiên hạ bên cạnh đã ngủ say.
Cẩn thận từng li từng tí dịch thân thể mình nằm nghiêng vào trong, giơ tay lên nâng thiên hạ đang ngủ say gối vào tay mình, nhìn khuôn mặt yêu kiều của nàng, không thể cưỡng lại được hôn lên môi, cánh môi ướt dính làm hắn không muốn buông tha, dính dính, từ thị giác khiến người ta cảm thấy cánh môi hồng phấn kia nảy lên, nếu ngậm vào trong miệng càng thấy mềm mại hơn.
Ngày hôm đó khí trời đôt nhiên chuyển lạnh.
Từ sáng sớm Dạ Tiểu Nhụy đã thức dậy, nhưng không có dừng lại, tại sao? Cũng may hôm qua đã được nàng ban tặng một đá, báo ứng a ~ báo ứng
~Hôm nay tỉnh dậy mi mắt vừa mở ra thì đụng phải đôi mắt sáng như sao, bởi vì không có thói quen cho nên bị giật mình, trong ngày thường từ sớm đã không thấy bóng dáng thằng cha này đâu, sao hôm nay vẫn còn ở trên giường!
Trong lòng căng thẳng, lúc này mới nhớ đến chuyện đêm qua, vội vàng đứng dậy, xem vết thương ở chân hắn rốt cuộc là bị trầy da hay là bị trẹo chân, nhưng còn chưa đụng tới, lại bị nước mắt nước mũi của tên tiểu tử thối làm không nhìn được, không cho nàng xem thì cũng phải đi dược phòng vương phủ tìm lão thái y đến xem chứ, dưới sự kiên trì không ngừng của nàng, cuối cũng cũng dụ dỗ được hắn, ời lão đại phu tới đây. Thực tế nàng không phải là một nữ nhân thích cưỡng ép, chẳng qua là hắn bị như vậy là do nàng, nếu không làm như vậy thì trong lòng nàng sẽ cảm thấy vô cùng áy náy! Đứng ở đình viện, nàng chờ đến sốt ruột, cái tên đầu heo này thật dở hơi, không phải chỉ nhìn chân thôi sao, tại sao lại đuổi nàng ra ngoài, còn đóng cửa rõ chặt, nếu là nói xấu hổ thì đúng là cổ đại nam nữ thụ thụ bất thân nhưng hắn và nàng cũng coi là vợ chồng mà, ngày ngày ngủ chung giường, nhìn toàn thân trống trơn cũng không phải là chuyện một hai lần. Tối hôm qua không phải đã bị thấy hết rồi sao, thật là buồn bực.