Bạn đang đọc Vương Phi Côn Đồ Vương Gia Ngốc: Q.1 – Chương 39
“Tướng công ~ chuyện nam nhân ở hậu viên không phải ta đã giải thích với ngươi rồi hay sao, cho nên chúng ta bỏ qua hắn nói thẳng đến tên thư sinh ngốc đi.”
Ai ~ Nói đến người ở hậu viện, chỉ sợ càng tô càng đen, nàng quả thật đối với nam nhân kia từng có ý đồ đen tối, hơn nữa nàng vừa nói dối thì lỗ tai sẽ hồng hồng, cho dù người khác không phát hiện ra, nhưng chính mình sẽ có tật giật mình. Vả lại, bây giờ nàng rất muốn ném cái tên vong ân phụ nghĩa kia ra vương phủ, chỉ là không biết nên ném thế nào cho phải!
Ai ai ~ Không nghĩ cũng thế, càng nghĩ càng phiền, không bằng vẫn là quên đi, quên sạch, quên sach sẽ, mượn tên thư sinh ngốc che dấu việc xấu nàng làm.
“Nương tử ~ ngươi gạt người, ánh mắt ngươi bất định không yên, ngươi nói chuyện che che giấu giấu, ta không nói thư sinh ngốc, ta chỉ muốn cùng ngươi xác thực chuyện nam nhân ở hậu viện thôi”
Dạ Tiểu Nhụy nhìn người đối diện á khẩu không trả lời được, ôi mẹ ơi ~ nếu không trả lời được, thì dứt khoát giả vờ ông nói gà bà nói vịt cho xong đi.
“A ha ~ thế à? Hôm nay thời tiết thật đẹp nha, trời xanh, mây trắng, thích hợp cho tiểu nương tử ta ngủ, tướng công ta ngủ, ta bắt đầu ngủ, a khò khè ~~ khì khì
~ khò khè khò khè
khì
~.””
“Nàng không được chuyển đề tài.”
Dạ Tiểu Nhụy nói xong bắt đầu nhắm mắt lại, làm bộ như ngủ say không có nghe thấy gì, nhưng mà con bà nó lại bắt đầu tìm nàng tra hỏi.
Hách Liên Dận Hiên nhìn thấy ánh mắt tránh né của nàng, nghĩ đến nàng và nam nhân kia có nhiều việc khó nói, nếu nàng không chịu nói, hắn cũng không miễn cưỡng, hắn nhất định sẽ tìm rõ lai lịch người này, nhưng vẫn không quên trêu đùa nương tử:
“Nương tử~ nàng đừng tưởng rằng nhắm mắt lại ta sẽ không biết ngươi đang ngủ, nàng là nữ nhân tuyệt không chịu trách nhiệm”
Dạ Tiểu Nhụy nghe được những lời này, thân mình hơi động, thầm cười trong lòng: Ngu ngốc, ta vốn là giả bộ đang ngủ a.
Mà người ngoài xe một lần nữa không nhịn được phì cười, phốc phốc, lại phun ra ngoài, công phu giả ngốc của chủ tử hắn là đệ nhất thiên hạ, xem ra công phu giả ngốc của Dạ muội muội cũng không kém, hy vọng chủ tử hắn sớm trở về con người chân chính, lúc đó khẳng định sẽ rất nhiều trò hay, ha ha.
Bên trong xe, người nào đó nghe được tiếng cười ngoài xe, mắt phượng hẹp dài híp lại, lần nữa thoáng qua một đạo hàn khí, lòng bàn tay Hách Liên Dận Hiên khẽ vận khí, xoay một cái đẩy ra ngoài, một cỗ khí lực nhằm thẳng màn xe, đánh vào eo Vân Phi, màn trúc trước cửa xe kêu lách tách lay động không ngừng.
Ngoài xe, Vân Phi bị một cỗ đao phong chĩa vào, toàn thân đổ mồ hôi, đây là lần thứ ba trong ngày hắn nhổ lông cọp, không biết tối nay lão hổ trừng phạt hắn như thế nào, cái này chỉ là một cảnh báo nho nhỏ cho hắn mà thôi.
Ai ~ ai sẽ biết chủ tử nhà hắn chẳng những không ngốc, hơn nữa còn là một người vô cùng khủng bố. Nhưng hiện tại!!! Trừ hắn đây, không có ai biết con người thật của chủ tử hắn!
Theo màn trúc lay động, một cơn gió nhẹ thổi vào mỹ nhân mặt tròn mày ngài, giả vờ nhắm mắt thật không thoải mái, nhìn như đúng là đang ngủ.
Trở lại vương phủ.
Dạ Tiểu Nhụy tắm lại tắm, cảm giác mùi hôi mốc rốt cuộc cũng mất đi.
Vừa vặn mặc xong quần áo thì Nha Nhi vào phòng.
Thấy tiểu thư đang buộc tóc, vội vàng đến giúp một tay, đợi đến khi buộc xong, Nha Nhi cầm lược gỗ nhỏ, vừa chải mái tóc đen mượt sau lưng, vừa nói.
“Tiểu thư, Nha Nhi theo phân phó của người đã đưa thư sinh về phủ, Nha Nhi có hỏi hắn, hắn biết quản lý sổ sách, trước kia, ở quê nhà cũng làm gia nhân ở phòng thu chi một nhà phú quý”
Dạ Tiểu Nhụy vừa tinh tế quan sát mình trong gương vừa mở miệng nói:
“Nha Nhi, dùng xong bữa tối thì dẫn hắn đến Thanh Phong Trai. A ~ đúng rồi, sổ sách của Thôi ma ma cũng đưa tới”
Nha Nhi thay tiểu thư chải tóc xong rồi đưa lược gỗ để vào hộp trang điểm, rồi mới đáp lại lời tiểu thư.
“Tiểu thư, đã kêu Phán Tuyết đưa tới, đang đặt trên bàn gỗ lê trong phòng.”
Dạ Tiểu Nhụy vung tay áo, hai chân đứng lên, đi được vài bước xoay đầu phân phó:
“Ngươi giúp ta dọn sạch thư phòng, còn có, đợi lát nữa nhớ kêu thư sinh ngốc vào thư phòng, sau đó kêu Thôi ma ma đến, ngươi lui xuống trước đi, ta hơi mệt, đi nghỉ ngơi chút”
“Dạ, tiểu thư”
Bóng đêm dần dần xám xịt, vài ráng mây đơn điệu mà diễm lệ nhuộm đỏ phía cuối chân trời, những ngọn gió nhỏ nổi lên tứ phía, đưa đẩy những đám mây đen dày đặc lan rộng ra, trong chốc lát cả bầu trời bị một tầng mây đen bao phủ, một hồi sấm chớp xẹt qua, mưa to như hắt nước, những giọt mưa nặng hạt nhanh chóng rơi xuống đất, rác rưởi bay cao làm dấy lên một số vết, mới chỉ trong chốc lát, đã giội ướt cả đình viện, vườn trong đình, cát bụi mù mịt đã không còn trong không khí ẩm ướt, mà đầy mùi bùn đất rất thoải mái, thỉnh thoảng có cơn gió mát thổi qua, lành lạnh sảng khoái.
Ban đêm,
Bên trong Thanh Phong Trai ánh nến sáng chói, trên cửa sổ một bóng người bị kéo dài chợp chờn di chuyển, ngoài cửa sổ gỗ truyền lại tiếng nước mưa dọc theo mái hiên chảy xuống, lá chuối tây xanh thẫm lung lay lúc lắc theo nhịp, chiếc lá đung đưa làm giọt nước theo cuống lá chảy về phía đầu lá, tí tách ~ tí tách ~ từng giọt từng giọt rơi xuống, giọt nước trên cây rơi xuống dọc theo con đường nhỏ làm ướt sỏi đá, kích thích những giọt nước nảy lên, mặt đường ướt át phản chiếu ánh nến trong nhà —– lấp lánh lập lòe.
Ngoài phòng nước mưa đã tạnh, thỉnh thoảng mấy chiếc lá theo làn gió nhẹ bay, bay xuống mấy giọt nước rơi vào người đi đường, làm ướt quần áo người đi đường.
Bên trong Thanh Phong Trai, thư sinh ngốc với bộ dáng nho nhã lễ độ đi tới trước bàn đọc sách bằng gỗ lê ở giữa trai, đưa một quyển sách lên bắt đầu lật xem.
Lúc này ở ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, hóa ra là nha đầu Nha Nhi giơ cây dù che cho tiểu thư tới Thanh Phong Trai, Dạ Tiểu Nhụy đứng trên thạch đài vỗ đầu ngọn lá, giọt nước theo cây dù rơi xuống trên người, xách làn váy bước vào trong nhà, Nha Nhi thấy tiểu thư vào phòng thì che dù đi ra khỏi viện.
Thư sinh ngốc nghe tiếng thì xoay đầu lại, gương mặt không thể tin nổi.
“Là ngươi……”
Chẳng phải gặp vị tiểu thư này ở cửa tửu lâu à?
“Thế nào? Không thể là ta à?”
Dạ Tiểu Nhụy cười tươi nhìn hắn.
“Ha ha ~ không có, là tiểu sinh thất lễ, chẳng qua là không biết vì sao tiểu thư gọi tiểu sinh tới quý phủ?”
“Ta không mời ngươi tới phủ, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn vào ngôi miếu đổ nát hoặc là đầu đường xó chợ, với lại ngân lượng trên người ngươi đã bị trộm, sợ rằng không quá mấy ngày trong thành Tử Dương lại them một quỷ chết đói.”
Nói xong thì Dạ Tiểu Nhụy đã đứng trước mặt hắn, ý vị thâm trường cười cười nhìn hắn, nắm khăn trắng vắt qua người đi tới trước bàn đọc sách ngồi xuống.
Nghe được lời của nàng, sự xấu hổ nảy ra từ trái tim, không nghĩ tới trước cửa tửu lâu hắn châm chọc nàng, mà nàng không so đo tính toán còn thu nhận và giúp đỡ hắn.
“Thư sinh ngốc, biết tính toán sổ sách đi.”
Đột nhiên nghe tới câu hỏi, thư sinh vội vàng từng bước tiến lên, chắp tay một mực cung kính trả lời:
“Ách ~ tiểu sinh không giám khinh suất, chẳng qua là hiểu sơ một hai mà thôi.”
Nha nha, cổ nhân cứ thích phô trương, biết rõ rang còn giả bộ khiêm tốn, ngẫm nghĩ rồi Dạ Tiểu Nhụy tiện tay lấy một quyển sách ném qua, thư sinh ngốc sợ hãi vội vàng bước lên mấy bước, thậm chí phải dùng cái ôm mới bắt được sổ sách.
“Nhìn sổ sách này đi, ta cho ngươi thời gian ba ngày, giúp ta chỉnh lý từng khoản trong vương phủ cho rõ ràng, chi thu và thâm hụt trong phủ, từng việc tra cho rõ ràng rồi giải thích rõ với ta. Ta biết ngươi là người ngay thẳng thật thà, như thế thì ngươi ở trong phủ cũng không phải ăn chùa ở chùa, ta cũng đỡ phải đi tìm người để làm, đây có một lượng bạc, cho ngươi mua hai bộ quần áo và tiêu dùng hang ngày, nếu như làm tốt, ta sẽ tăng tiền công thỏa đáng cho ngươi, còn có thư phòng này thì để cho ngươi những lúc rảnh rỗi luyện chữ ôn thi.”
“Tiểu sinh cám ơn Vương phi mưa móc (nói ân huệ ban từ trên xuống), chỉ là xin Vương phi thu hồi tiền công, Vương phi chứa chấp tiểu sinh đã là công ơn lớn lao, sao dám đòi nhiều hơn.”
“Thư sinh ngốc chết tiệt, cầm đi, ít cùng ta lằng nhằng.”
Nói xong thì Dạ Tiểu Nhụy cầm bạc ném cho hắn, thư sinh ngốc vốn là muốn tiến lên nói những rối rắm thì đúng lúc ngoài cửa truyền đến thanh âm của Nha Nhi.