Vương Phi Côn Đồ Vương Gia Ngốc

Q.1 - Chương 29


Bạn đang đọc Vương Phi Côn Đồ Vương Gia Ngốc: Q.1 – Chương 29


Cạnh… cánh cửa sài phòng từ từ mở ra, Dạ Tiểu Nhụy bưng chén thuốc bước vào, nhìn người trên giường cầm khúc gỗ chạm chạm khắc khắc.
Khóe miệng gương lên, nhìn hắn cười cười, nàng bước đến trước gường, đặt chén thuốc trên bàn nói:
“Công tử, mấy ngày nay khôi phục rất nhanh, không lâu nữa sẽ khỏi hẳn”
Nhưng người trên giường không đáp lại lời nàng, mặt không hề biến sắc, trong tay vẫn cầm khúc gỗ chạm khắc.
Khóe miệng Dạ Tiểu Nhụy giật giật hai cái, con bà nó chứ ~ bà đây là ân nhân cứu mạng hắn, hắn đang là đang tỏ thái độ cái quái gì, mỗi ngày tay phải cầm dao, tay trái cầm khúc gỗ, ngày nào cũng khắc tượng gỗ, sớm biết hắn máu lạnh như thế thì nàng đã để cho hắn chết luôn đi rồi.
Đang chăm chú khắc tượng gỗ, khóe miệng Đông Phương Thanh Bạch khẽ nhếch lên cười, thái độ kinh bạc, ảo não của nàng đều thu vào trong đáy mắt.
“Công tử ~ trước tiên để ta thay ngươi đổi thuốc”
Hừ ~thay xong lần này, bà đây không thèm hầu hạ ngươi nữa, nửa điểm ưu đãi cũng không có nha, ngươi còn bày bộ mặt này bà đây thiếu nợ của ngươi sao?, bộ mặt đẹp trai thì giỏi lắm à, đẹp trai thì có thể không coi ai ra gì sao.
Đông Phương Thanh Bạch nghe được nàng nói, chậm rãi buông dao cùng khúc gỗ trong tay xuống, hai tay dang ra trước mặt, chờ Dạ Tiểu Ngụy thay áo cho hắn.

Dạ Tiểu Nhụy có chút bất bình : Má ơi, thật giống như ta đáng đời bị đại gia ngươi sai bảo.
Ảo não ngồi xuống mép giường, đưa tay cởi bỏ nút áo, gạt lớp áo lót sang bên, nàng vòng hai tay qua bên hông hắn, tháo lớp băng đeo quanh ngực.
Hắn nhìn người con gái trước mắt, ánh mắt âm u rét lạnh có chút ấm áp, chăm chú nhìn vào đôi má ửng hồng, lông mày lưỡi liềm của nàng, đôi mắt to, lông mi dài cong vút, đôi môi phấn hồng, bất chi bất giác làm cho hắn không thể dời mắt.
Dạ Tiểu Nhụy thay hắn thoa một lớp thuốc mỡ, liền bắt đầu quấn băng xung quanh, dọc theo vòng ngực rộng, nàng quấn một vòng, chậm rãi kéo khoảng cách giữa hai người ngày một sát lại,….
Nhìn nàng, hắn không ngờ thân thể nàng lại nhỏ như vậy, nàng ngồi chỉ đến cằm của hắn, đầu nàng dưới vạt áo hắn không ngừng quay qua quay lại, nhiều lúc làm cho cơ thể hai người như dính vào nhau, tự dưng làm cho hắn có ý nghĩ muốn ôm lấy nàng.
Loại ý nghĩ đáng sợ này, bỗng làm cho Đông Phương Thanh Bạch có chút hoảng sợ, không dám thừa nhận. trong đầu đột nhiên lại nhớ tới người phụ nữa kia.
Từ sau khi nàng rời bỏ hắn, hắn chưa từng có bất cứ tình cảm với nữ nhân nào. Chẳng là hiện tại… càng cố áp chế nội tâm mình, trái tim hắn càng đập loạn. Không thể, hắn tuyệt đối không có khả năng có tình cảm với cô nương này. Hắn đối với nàng chỉ là cảm kích. Đúng, chỉ là vì nàng đã cứu hắn, chỉ là vì cảm kích nên ngộ nhận tình cảm mà thôi.
Xem bộ dạng nàng cũng không khó đoán ra chắc là nàng thích hắn, nếu thực sự cô nương này thích hắn, nếu nàng có yêu cầu! hắn cũng có thể cưới nàng làm vợ, dù sao hắn cũng không yêu bất kỳ nữ nhân nào, ai làm thê tử của hắn cũng có sao đâu, nghĩ đến đó, khóe miệng nhàn nhạt cười.
Hai tay đang dang rộng đột nhiên co lại, khóa chặt eo nàng, xoay người một cái đặt nàng dưới thân.

Dạ Tiểu Nhụy không ngờ một người vô cảm, mặt lạnh như băng như hắn, lại đột nhiên đem nàng đè dưới thân. Kinh ngạc không biết phải làm gì, muốn đưa tay đẩy hắn ra, nhưng lại sợ động vào vết thương của hắn, tư thế mập mờ này, nàng úp hai tay trước ngực hắn, không biết phải làm thể nào cho phải, ánh mắt nóng rực của hắn đối diện nàng.
“Nàng thích ta”
Giọng nói âm trầm, nồng đậm vang lên.
Dạ Tiểu Nhụy nghe thấy hắn trực tiếp hắn hỏi thế, có chút ngạc nhiên, đôi môi mỉm cười, có chút xấu hổ, gật gật đầu, nghĩ thầm, mỹ nam ai mà không thích!
Nhìn nàng gật đầu, khóe miệng hắn nhếch lên cười hài lòng, thân thể nàng nhỏ bé chống đỡ thân thể to lớn của hắn từ từ hạ xuống, hắn có thể thấy trong đôi mắt sâu thẳm, trong suốt có chút nhu tình.
Dạ Tiểu Nhụy có chút sợ hãi, ánh mắt hắn dường như muốn nuốt chửng ánh mắt nàng. Mang theo chút thẹn thùng, nàng quay đầu sang chỗ khác, miệng đã nở hoa, trên mặt đã rạng hồng.
Không nghĩ tới, hắn đúng là lấy thân báo đáp rồi nha , hắn có phải hay không dùng tâm thuật, đọc được suy nghĩ của nàng, cho nên mới cố ý thỏa mãn nàng, ha ha, nhưng mà bất quá hắn cũng là quá vội vàng đi, người ta dù sao cũng là nữ hài tử, thật kiến cho nàng có chút ngượng ngùng, thật sự là ghét quá đi, nghĩ tới đó nàng liền không nhịn được cười.
Thoắt cái~~nàng nên làm gì bây giờ, như vậy có phải chăng là phát triển quá nhanh nha, nàng vẫn còn chưa chuẩn bị được gì nha!

Tiếp theo… Hắn sẽ hôn nàng sao? Hay là trực tiếp…
A~ trơi ơi mắc cỡ chết đi, nàng như thế nào lại có thể xấu như vậy. ô ..ô
Dạ Tiểu Nhụy lúc này hoàn toàn giống như con ngốc, tự nhiên ở dưới thân mỹ nam cười ngây ngô, chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình.
Đông Phương Thanh Bạch điềm tĩnh nhìn nàng ngây ngô cười, đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, làm cho đôi mắt âm u càng thêm thâm trầm.
Hắn làm như vậy có đúng không, nàng đi theo hắn có được hạnh phúc?
Hắn có thể cho nàng, trừ mình ra, chỉ là địa vị cao cao tại thượng, vinh hoa phú quý, nhưng lại đầy rẫy nguy hiểm, đơn độc. Có lẽ cái này nữ nhân khác cầu cũng không được, nhưng là nàng? Nàng sẽ thích sao?
Từ khi nào hắn trở lên do dự như vậy, vì sao hắn lại quan tâm đến hạnh phúc của nàng, ngày trươc hắn chỉ xem phụ nữ như một loại đồ chơi, một đối tượng để hắn phát tiết, nhưng giờ phút này trong tâm hắn lại có một ý niệm muốn bảo vệ nàng, có lẽ trong mắt hắn, nàng và nữ nhân khác có chút bất đồng, nàng lương thiện, bộ dạng đơn thuần, đáng yêu, làm tâm trí hắn mê mẩn, sự xuất hiện của nàng làm nhiễu loạn tâm trí hắn.
Ảo não thu tay lại, hắn đưa người ngồi dậy dựa lưng vào giường, nói:
“Ngồi lên đi, ta đối với nữ nhân ngốc nghếch không có hứng thú”
Dạ Tiểu Nhụy còn nằm trên giường cười hắc hắc, nghe được âm thanh người khác vang lên, lúc này mới phát hiện người đè trên mình đã ngồi dậy từ bao giờ.
Hắn vừa nói gì??? Đối với nữ nhân ngốc không hứng thú? Hắn nói nàng ngốc nghếch? Vậy là … vừa rồi hắn đùa bỡn nàng? Hắn chỉ đùa bỡn nàng mà thôi?

Dạ Tiểu Nhụy nhất thời đỏ bừng, nụ cười trên miệng tắt ngấm! Tức giận bò dậy, trợn mắt nhìn hắn, nhưng là nàng không biết mắng hắn như thế nào? Trách chỉ có thể trách nàng quá đần, trách nàng mê mẩn hắn sao? Mạng của hắn là nàng nhặt về, không có lòng báo đáp thì thôi, còn quay ra cắn nàng.
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cảm thấy nàng không nên xen vào chuyện của người khác, cứu một người vô tình vô nghĩa,
Lúc sau, nàng cuối cùng không nhẫn nhịn được, ba~ một cái tát trên mặt hắn, trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người tức giận mở cửa, chạy vọt ra ngoài.
Ủy khuất, nước đã ngập đầy trên mắt, Dạ Tiểu Nhụy điên cuồng chạy trốn, trong lòng không ngừng tự chửi mình.
Đồ ngốc, ngươi là đồ đầu heo ngu ngốc nhất trên thế giới này, đại ngốc! Không phải bị mỹ nam lừa gạt, cũng chính là bị mỹ nam đùa vui, hiện tại chính là bị làm người hầu ỹ nam đùa bỡn, mấy ngàn năm thể diện nữ nhân cũng bị ngươi làm ất hết, ngươi…@@@
Chạy một mạch đến hậu hoa viên, nhìn biển hoa đỏ chói lòa trước mắt, nàng hận không thể đốt hết biển hoa, chỉ cần một mồi lửa là bắt bọn nó trở thành hoa tàn. Ai kêu chúng nó cười nhạo nàng, ai kêu chúng nó làm nàng phiền lòng như vậy.
Ghét!Ghét!Ghét!
Dạ Tiểu Nhụy càng lúc càng phát hỏa, nàng nâng váy dẫm loạn, Đông Phương Thanh Bạch theo sau, nấp sau hòn giả bộ lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng phát tiết, ngay cả khi nàng sinh khí cũng đáng yêu mê người, hắn giờ phút này có chút hối hận vì lúc trước buông tay, khóe miệng trào phúng nhất mạt cười.
Xa xa, phía cuối hành lang dài, bóng trắng chớp mắt đã thối về.
Hành lang xa xa, thân ảnh một , trên mặt điềm đạm ý cười, u nhã phi thân lên không trung một cái, liền tới phía sau nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.