Bạn đang đọc Vương Phi Côn Đồ Vương Gia Ngốc: Q.1 – Chương 23
Trước hòn giả sơn tướng phủ
Dạ Tiểu Nhụy ngồi sau hòn giả sơn đang đấm ngực dậm chân,
Tức chết, đã đói bụng đến mức có thể dời sông lấp biển, nếu phải đợi đến cơm tối đoán chừng nàng đói dẹp bụng rồi, đều do thằng ngốc kia.
“Nương tử ~” tiếng bước chân dồn dập và tiếng gọi ầm ĩ vọng tới, mẹ kiếp mắng Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Dạ Tiểu Nhụy không thèm nhìn một cái, đứng lên và đi thẳng về phía trước.
Hách Liên Dận Hiên nhanh chóng chạy mấy bước kéo tay nàng lại.
“Nương tử ~”
Lấy lòng cầm đùi gà đứng ở sau lưng nương tử thân ái, khuôn mặt trẻ con đáng yêu để sát gò má nàng, mắt phượng dài nhỏ mê người khẽ mỉm cười, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt mỹ nhân trắng nõn béo mập, mùi hương ở tóc xông vào mũi, chọc cho hắn không chịu được lại gần hơn nữa.
“Hừ ~”
Dạ Tiểu Nhụy ảo não muốn chết, đầu nhếch lên, nếu không phải cái tên ngốc này thì sao mình bị đói bụng?
“Nương tử ~~ đùi gà. . .” Hách Liên Dận Hiên biết nương tử giận mình, dẩu cái miệng nhỏ nhắn, biết sai rồi nên cúi đầu xuống, tay phải nhẹ nhàng giật nhẹ ống tay áo nương tử, tay trái cầm đùi gà giơ lên trước mặt nàng.
“Hừ ~” ngẩng đầu lên, lại hừ lần nữa, mặc dù bây giờ mình rất đói, nhưng mà mình có đói bụng cũng không chịu khuất phục, mình phải học tập Lưu Hồ Lan tỷ tỷ, mình phải quyết tâm giống như Đổng Tồn Thụy nổ lô-cốt, không phải chỉ một buổi chiều thôi sao, ta chờ! ! !
Liếc mắt nhìn sang, chậc chậc chậc ~ nhìn thật đáng thương, đừng đến đây chụp vào, không bao giờ thương hại ngươi nữa, mỗi lần đều giả bộ đáng yêu, đừng tưởng rằng dáng dấp đẹp mắt là luôn chiếm được sự đồng tình của ta, lần này ta kiên quyết không dao động, ta muốn làm một nữ nhân có lòng kiên nhẫn.
“Ọc ~ ọc ~” bụng kêu to, phá hỏng hình tượng người anh hùng cao cả của Dạ nữ sĩ, một giọt mồ hôi treo lủng lẳng trên trán, nàng xấu hổ xoay người lại, giật đùi gà trong tay hắn.
“Quên đi, người khác sẽ nói ta bắt nạt một tên ngốc, ta đây miễn cưỡng ăn chút vậy”
Nói xong cầm đùi gà lên và điên cuồng gặm, sau một lúc, tay Dạ Tiểu Nhụy cầm đùi gà chỉ còn lại một cái xương trơn bóng, nàng thỏa mãn sờ sờ bụng nhỏ, đưa ống tay áo phải lên lau miệng một cách loạn xạ, sau đó liếc cái xương gà trong tay, đắc ý ném về phía sau.
Hách Liên Dận Hiên đứng bên cạnh mỉm cười nhìn nàng, nghiêm túc thưởng thức tướng ăn của nàng.
Dạ Tiểu Nhụy đã lạy xong miếu ngũ tạng (chỉ chị Dạ nhà ta đã ăn no), mới nhớ tới người đưa đùi gà cho nàng. Nghĩ thầm, mặc dù hắn làm cho nàng không được ăn thức ăn ngon, tất nhiên là hắn có lỗi, nhưng. . . lúc này hắn còn nhớ tới nàng, trước khi đi không quên mang cho nàng cái đùi gà, có thể thấy được hắn đối với nàng có tình ý, đã ăn no rồi có phải cũng nên bày tỏ, để về sau hắn càng thêm phát dương quang đại tòng thê tùy thê.
Khóe miệng khẽ động mấy cái, không tệ! Sauk hi bổ sung đầy đủ dinh dưỡng, hoạt động càng thêm bén nhạy hơn.
Căng thẳng gãi gãi làn váy, mắt khẽ cong khóe miệng hơi mỉm, cười ngọt ngào xoay người lại, định thần nhìn! Choáng nha ~ vẻ mặt hắn quái dị gì kia, nhìn chằm chằm nàng giống như vừa nhìn thấy quỷ. Bỗng Dạ Tiểu Nhụy tựa hồ ý thức được cái gì, nụ cười suy sụp xuống, không nói hai lời đấm một quyền vào mắt Hách Liên Dận Hiên, vừa vặn ánh mắt như được trang điểm kiểu hun khói.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ ăn đùi gà hả.” Lão tử ăn đùi gà thế đấy, nào giống như mọi người nơi này cố làm ra vẻ. (Luyến Luyến: nói trúng tim đen rồi, chính mình ăn nhìn khó coi, còn trách người khác nhìn mình. Nhị Nhị: đúng vậy thì sao, tôi muốn đánh thì đánh. Luyến Luyến: bà đánh đi đánh đi, hình như chồng bà được rất nhiều người thích, cẩn thận người ta yêu cầu đổi nữ chủ.)
——————————————————————————
Hách Liên Dận Hiên giống như tiểu cường (con gián) đánh không chết, dù sao bất kỳ thế nào cũng muốn đi theo nương tử. Cả buổi chiều, người Liễu gia đều không thể tách hắn ra được, bởi vì hắn không cần ai khác, cứ đi theo cô nương kia, không có biện pháp nào làm hại Liễu phu nhân chỉ có thể chờ đến buổi tối mời cô nương ấy tới đây, gọi nha đầu Thư Kỳ đi phối hợp với Nha Nhi, nếu vừa có cơ hội thì ời cô nương ấy tới.
Ánh chiều tà buông xuống, bóng đêm từ từ bao phủ, vào mùa hạ dưới ánh trăng âm thanh các loài trong hồ sen làm mặt nước dao động , mặt trăng phản chiếu tay áo trong nước khua múa tung bay.
Dạ Tiểu Nhụy phiền muộn ngồi ở cửa sương phòng, một tay vuốt vuốt nắp trà trên bàn, một tay cầm quạt tròn quạt lấy quạt để.
Bà nó ~ nóng quá, cổ nhân đúng là quái vật, nóng thế này mà còn mặc nhiều quần áo, khó chịu chết mất. Đã một ngày rồi, sao bọn họ còn chưa tới tìm mình, chẳng lẽ trước kia Nha Nhi ăn nói lung tung với mình, hoặc căn bản không coi đây là một chuyện, nhưng với sự hiểu biết của mình với Nha Nhi thì sẽ không lừa gạt mình, nghĩ đi nghĩ lại càng thêm nóng ruột. Bực bội cởi ra mấy lớp áo, quạt lấy quạt để làm cho những sợi tóc trên trán bay loạn xạ.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Dạ Tiểu Nhụy quay đầu lại, hóa ra là nha hoàn của lão phu nhân.
Thư Kỳ lễ độ khom người.
“Tiểu thư, phu nhân nhà ta ời, xin mời tiểu thư đi theo nô tỳ.”
“A ~” hừ hừ, cuối cùng cũng tới mời ta, không phải là Vương phi à? Sao lại giảm chức danh của chị, quả nhiên là muốn ngả bài rồi, ngay cả gọi cũng thay đổi. Dạ Tiểu Nhụy cười thầm và đứng dậy, sửa lại quần áo rồi đi theo.
Lại nói tại sao Thư Kỳ hiện tại mới truyền Dạ Tiểu Nhụy tới, là bởi vì bây giờ Vương gia đang tắm rửa.
Dạ Tiểu Nhụy đi theo Thư Kỳ qua một hành lang trồng toàn cây muối*, trong bóng đêm dưới ánh trăng màu trắng bạc có thể thấy rõ ánh sáng màu xanh của cảnh đêm, không nhìn thấy rõ bất cứ cái gì.
*Cây muối: tham khảo ở đây .doxuancam /blog/cay-muoi-o-hue/
Đợi nàng nhìn rõ cảnh vật ở chỗ đó thì đã đi tới một tiểu các.
” Lão gia ~ phu nhân ~ nô tỳ đã mang cô nương đến rồi ạ.”
Theo ánh đèn bóng người trong nhà người từ từ phóng đại, cửa từ từ mở ra. Ánh sáng màu vàng chói mắt từ trong cửa thoát ra ngoài, trong bóng đêm bao phủ thach đài làm kéo dài bóng người ngoài cửa, ánh nến trong nhà bập bùng bất định, tâm Dạ Tiểu Nhụy lóe lên vòng sáng càng thêm thấp thỏm bất an, trong lòng rợn cả tóc gáy, bọn họ sẽ không giết người diệt khẩu chứ. . . . . .
“Cô nương, xin mời.” Thư Kỳ cười và dung tay ra hiệu cho nàng.
Dạ Tiểu Nhụy bất an bước vào nội đường, cũng không nhìn người bên trong người mà quan sát phòng trước.
Không phải rất rộng rãi, bố cục có phần giống Thanh Phong trai, bởi vì cũng là thư phòng nên ít gian hơn, giá sách bày ở trong đường, do là buổi tối nên trong phòng đốt vài ngọn nến, bóng ở trên tường chòng lên nhau tùy theo vầng sáng mà lay động, làm cho lòng người thoáng một cái mà run rẩy.
Đợi nàng quan sát xong, Liễu phu nhân đang ngồi ở trên tháp, đứng dậy đi đứng dậy và cười hiền hậu kéo nàng đến tháp ngồi.
“Cô nương, mời ngồi.”
Dạ Tiểu Nhụy không biết nói gì với bà ấy. Ngoan ngoãn ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn Liễu phu nhân, lại nhìn Liễu Thừa tướng.
Thừa tướng đang ngồi ở một chỗ khác cũng đứng lên, phất tay áo sửa lại vạt áo rồi nói:
“Cô nương không phải căng thẳng, hôm nay lão hủ kêu cô nương tới, muốn xin lỗi cô nương vì Liễu phủ ta đã làm chuyện hoang đường, không có ác ý gì cả.”
Vừa nói hai người già vừa nhìn nhau, hai người sánh bước khom người quỳ xuống, dọa Dạ Tiểu Nhụy sợ từ trên tháp đứng bật dậy, một tay nâng Liễu Thừa tướng một tay lôi kéo Liễu phu nhân: “Hai vị lão nhân gia, không cần như vậy, mau mau đứng lên .”
Choáng nha quỳ xuống thì miễn đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện mới là vương đạo, hai người này mà quỳ xuống, không phải mình chết trước mấy năm à, làm cho nhân gia ngại chết.
Đỡ hai lão nhân dậy, Liễu phu nhân được đỡ dậy kích động cầm tay Dạ Tiểu Nhụy, cùng nhau ngồi lên tháp, khóe mắt đầy nếp nhăn và nước mắt nhìn Dạ Tiểu Nhụy.
“Cô nương, ngươi thế này làm cho ta hai càng thêm xấu hổ, không đất dung thân. Cô nương ở vương phủ trôi qua có tốt không? May mắn là nha đầu Nha Nhi làm tốt, nha đầu ấy đã nói chuyện với cô nương rồi đi.”
“Nha Nhi nói rồi, phu nhân không cần phải lo lắng cho Nhụy nhi, Nhụy nhi ở vương phủ coi như rất tốt.” Nếu như các ngươi giữ lời nói, ta nghĩ ta sẽ càng thêm tốt.
“Trôi qua tốt là được, nếu như có cái gì không hài lòng, hoặc thiếu cái gì, mặc dù sai sử Nha Nhi nha đầu tới đây.” Liễu phu nhân vừa nói vừa từ ái vỗ tay đang được nắm trong tay bà.
“Không biết nhà Nhụy nhi cô nương ở phương nào, trong nhà còn có người nào, lão phu đi đón họ dàn xếp ở trong phủ, cũng dễ dàng cho cô nương ngày khác thăm thân nhân.” Nói lời này chính là Liễu Thừa tướng.
“Không cần làm phiền Thừa tướng đại nhân, Nhụy nhi ở nơi này không phụ thân không mẫu thân chỉ một thân một mình.” Nói xong trong mắt tràn ngập hơi nước. Nghĩ thầm nói thật đáng thương để cho bọn họ càng thêm cảm giác mình đã gây ra nghiệp chướng nặng nề.
“Thì ra là như vậy.” Liễu Thừa tướng nắm chòm râu khe khẽ thở dài, tựa hồ mình không nên hỏi.
Liễu phu nhân vừa nghe cô nương này nói thân thế đáng thương, trong lòng đau nhức, đột nhiên hai mắt mở ra, lại một chuyện vui mừng, nhìn lão gia nhà mình:
“Lão gia, nếu Nhụy nhi cô nương không có phụ mẫu, không bằng mình nhận nàng ấy làm nghĩa nữ.” Vừa nói lại nhìn Dạ Tiểu Nhụy với ánh mắt nhu hòa.
“Không biết cô nương có nguyện ý.”
“Lão phu nhân, Nhụy nhi cầu còn không được, làm sao mà không muốn.” Choáng nha ~ sao không đề cập đến những thứ như bạc.