Đọc truyện Vương Phi Có Độc – Chương 5: Tái kiến (ngũ)
Rầm! Cửa bị đẩy bung ra!
Một nam tử mặc áo bào ánh kim đi vào, khoác một tấm áo choàng, trên vai dính vài mảng tuyết trắng. Áo choàng lất phất, hơi lạnh theo cơn gió đông thổi quét khắp sương phòng, xua tan toàn bộ ấm áp bên trong.
“Vương gia?” Thấy rõ người tới, đôi mày nhíu của Cố Thanh Trản thế này mới giãn ra, “Hiện giờ nên là thời gian lâm triều, Vương gia sao lại…”
“Xem ra ái phi không quá hoan nghênh bổn vương…” Trịnh Triệu đáp, liếc mắt một cái liền thấy được Lục Oanh đứng sau Cố Thanh Trản. Qua mái tóc xỏa tung hiện rõ thần thái nữ nhi, nhưng lại bận một thân nam trang. Hắn vừa đi về phía Lục Oanh, vừa đưa mắt ra hiệu với những binh sĩ, hơn mười người bắt đầu lục soát căn phòng.
“Vương gia động tĩnh lớn như thế, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mấy ngày trước bổn vương xuất binh đi qua núi Lộc bị mai phục, chúng tướng sĩ tử chiến đến cùng nhưng vẫn để vài tên phản tặc trốn thoát. Nghe nói bọn chúng chạy về phía núi Từ Ân, bổn vương lo lắng an nguy của ái phi, cố ý đến tra rõ một hai. Nay thế sự rung chuyển, ái phi vẫn nên ít xuất môn thì hơn. Nếu có sai lầm gì, bổn vương thật không dễ công đạo với Thừa tướng.”
“Làm phiền Vương gia lo lắng, thần thiếp đã hiểu.”
Tướng lĩnh cầm đầu nói nhỏ bên tai Trịnh Triệu, “Vương gia, không có gì khả nghi.”
“Các ngươi lui xuống đi.” Trịnh Triệu dứt lời, tiện đà nhìn chằm chằm Lục Oanh.
Đối mặt kinh biến liên tiếp, Lục Oanh tuy không hiểu ra sao, nhưng có thể nhìn ra ánh mắt Chiêu vương luôn tập trung trên người nàng, hơn nữa càng ngày tiến càng gần. Đang lúc tự hỏi nên ứng biến thế nào, Lục Oanh cảm thấy bàn tay mình bị người nắm lấy. Không hiểu vì sao, đầu ngón tay hơi lạnh ấy lại làm cho nàng cảm thấy ấm áp.
“Đừng sợ, đây là Vương gia.” Cố Thanh Trản cười cầm tay Lục Oanh, kéo nàng đến bên người mình, lại nói với Trịnh Triệu, “Không biết Vương gia có nhận ra nàng?”
Trịnh Triệu mày kiếm thoáng nhướn, lắc đầu.
“Hồi bẩm Vương gia, tiểu nữ chính là ấu nữ của Khánh An hầu Lục Tướng quân, Lục Oanh.” Lục (Oanh hành một lễ.
“Ánh Thu, pha bình trà nóng, để Vương gia làm ấm thân mình.”
Vị nam tử dáng người cao to, ánh mắt lạnh lẽo nghiêm nghị trước mắt là Chiêu vương, từng đông chinh tây chiến, công lớn hơn trời. Lục Oanh không biết nhiều về hắn, chỉ biết Chiêu vương là người có danh vọng cao nhất trong những Vương gia. Đương triều thiên tử yếu đuối, quốc thổ tứ phân ngũ liệt, khói lửa chiến tranh chưa bao giờ dừng lại. Có quyền thế là có cơ hội, ngai rồng trong Vĩnh An điện không biết đang được bao nhiêu người nhớ thương. Tề vương là vậy, Chiêu vương cũng là vậy.
“Thần thiếp hôm nay đến chùa Từ Ân cầu nguyện, đúng lúc gặp gỡ tam thiên kim của Lục Tướng quân. Nhiều năm không gặp, cũng không trách Vương gia lạ mắt.” Cố Thanh Trản vừa nói, vừa thay Trịnh Triệu cởi áo khoác, đưa cho Ánh Thu, lại dâng trà nóng.
“Thiên kim của Lục Tướng quân?” Trịnh Triệu nhấp hớp trà, ngũ quan cường tráng khiến ánh mắt càng thêm sắc bén, nhếch môi cười cười, “Không ngờ lần trước gặp mặt còn là một hài đồng, nay lớn lên lại xinh đẹp đến vậy.”
“Người ta nói thiếu nữ đến tuổi mười tám thay đổi nhiều, xem ra quả thực không sai.” Cố Thanh Trản hướng Lục Oanh vẫy tay, “Chớ đứng, đến đây ngồi. Đợi lát nữa cơm chay dọn lên, cùng nhau ăn một bữa.”
“Vương gia Vương phi, hôm nay thật ra không phải xảo ngộ, Lục Oanh mạo muội cầu kiến Vương phi, vì có một chuyện muốn nhờ.”
Trịnh Triệu, “Chuyện gì?”
Lục Oanh giải thích ngắn gọn tình huống, nhưng chỉ nói Lục Nguyên Thiệu bệnh cũ tái phát, không nhắc gì thêm.
“Việc nhỏ thế này, ngày khác để Hàn tiên sinh đi phủ Tướng quân một chuyến là được.” Ngồi xuống không được bao lâu, Trịnh Triệu đứng dậy, “Bổn vương còn bận việc, đi trước một bước.”
Tiễn bước Chiêu vương, Cố Thanh Trản an ủi Lục Oanh, “Nghe nói Lục gia tiểu tướng quân dũng mãnh thiện chiến, đã có thể một mình đảm đương một phía. Lục Tướng quân ngựa chiến quan bắc cũng hơn mười năm, giờ nên nghỉ ngơi cho tốt, đừng quá phí sức hao tổn tinh thần. Hàn tiên sinh y thuật hơn người, nhất định có thể chữa trị bệnh cũ của tướng quân.”
Giọng nàng bình thản tự nhiên, khí chất bình tĩnh thoát tục, làm Lục Oanh mơ hồ thấy được mẫu thân đã mất, cũng mơ hồ thấy được mình ở kiếp trước. Vương phi nói ít ỏi mấy câu, lại bình phục tâm trạng bối rối mười ngày nay của nàng. Tuy không biết y thuật của Hàn Chân có đúng như trên sách viết không, nhưng ít nhất đã có hy vọng.
Lục Oanh hết lần này đến lần khác cảm tạ Vương phi, rồi cáo từ.
Nhưng Lục Oanh không thể ngờ được, ngày sau tái kiến Cố Thanh Trản, lại dùng thân phận Trắc phi của Chiêu vương.
—-
Không biết tự khi nào, tuyết ngừng, băng tan. Tiết trời bắt đầu ấm lại, nhưng tâm Lục Oanh lại ngày càng nguội lạnh. Từ ngày đi chùa Từ Ân đến giờ đã qua nửa tháng có thừa, nhưng vẫn không nhận được tin tức gì từ Chiêu Vương phủ, cũng chưa từng thấy Hàn Chân đăng môn bái phỏng. Chẳng lẽ lời bọn họ nói ngày ấy chỉ là lời khách sáo, nhưng mình lại cho là thật?
Lục Oanh đang muốn chấp bút viết một phong thư sai người đưa đi Chiêu Vương phủ, đã thấy Bích Lạc lỗ mãng vội vàng chạy vào buồng, “Tiểu thư… Chiêu Vương phủ có tin tức …”
“Tin tức gì?”
Bích Lạc đáp, “Lúc nãy Vương gia tự mình đến, còn mang theo một bạch diện thư sinh, chính là thần y kia…”
Lục Oanh gác bút, vui sướng hỏi lại, “Quả thật?!”
“Thiên chân vạn xác, lúc này tướng quân đang ở đại đường tiếp khách, nhưng mà…” Bích Lạc mặt mang u sầu.
Lục Oanh thầm oán mình nghĩ nhiều, tốt xấu cũng là một Vương gia, sao có thể ăn nói bừa bãi được, huống chi Vương phi đã đáp ứng. Mặc dù nàng không tin được Chiêu vương dã tâm bừng bừng, nhưng có thể tin Chiêu Vương phi nhân nghĩa. Trong loạn thế, nhân tâm khó lường, người thích giúp đỡ kẻ khác như Cố Thanh Trản thật khó gặp. Nếu thế nhân có thể hướng thiện giống nàng, ít đi vài phần vàng đỏ nhọ lòng son*, đời này không đến mức nhơ bẩn như thế.
(* Vàng bạc, tiền của bao giờ cũng kích thích lòng tham của con người, khiến người ta không giữ được lương tâm trong sáng.)
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà…” Bích Lạc lại phun ra nuốt vào một hồi lâu, chậm chạp không nói ra miệng, “Nhưng mà… Nhưng mà Vương gia đến để đề thân.”
Cầu hôn? Lục oanh đầu óc tức thì rối loạn, kiếp trước Tề vương một tháng sau mới đến phủ Tướng quân cầu hôn, “Vương gia, ngươi nói… là Vương gia nào?”
“Dĩ nhiên là Chiêu vương đã gặp mặt lần trước…”
“Chiêu vương? Sao lại là hắn…” Rút giây động rừng, hướng đi của lịch sử từ lúc Lục Oanh quyết tâm thay đổi đã bắt đầu cải biến. Nhưng Lục Oanh thấy thật hoang mang, Trịnh Triệu vì sao đột nhiên đến phủ Tướng quân cầu hôn? Chẳng lẽ chỉ vì một lần gặp ở chùa Từ Ân ngày ấy?
—
“Nhận được ưu ái của Vương gia.” Lục Nguyên Thiệu thấy hôm nay Trịnh Triệu đột nhiên đến thăm, đã kinh ngạc, càng đừng nói hắn tùy tiện cầu hôn. Chiêu vương sinh ra mặt mày như ngọc, thần thái phong lưu, tuy chưa đến nhi lập chi niên*, đã chiến công đầy mình. Luận tài trí luận tướng mạo, đều không có trở ngại, nhưng nếu gả nữ nhi cho hắn, chỉ có thể lấy danh phận Trắc phi. Lục Nguyên Thiệu đau lòng nữ nhi, dĩ nhiên không thể để nữ nhi chịu nửa phần ủy khuất, “Chỉ là chuyện này, chi bằng hỏi ý tưởng của Oanh nhi.”
(* Tuổi 30, năm tuổi được cho là nên thành đạt thành tài của nam giới.)
“Đây là tự nhiên, tướng quân cũng nên suy xét cho kỹ. Chỉ là… làm việc phải lấy đại cục làm trọng, tướng quân là người hiểu biết, hẳn là rõ ràng.” Trịnh Triệu đứng dậy cảm thán, “Nghe nói biên cương mấy ngày nay bão tuyết hoành hành, quân sĩ triều ta lương thảo không đủ, lại bị Bắc Cương đánh bất ngờ. May nhờ Lục tiểu tướng quân thề sống chết chống cự, thế nhưng không biết có thể tử thủ mấy ngày. Binh tướng trong triều nước xa khó cứu lửa gần, nhưng nếu điều động binh mã Tây Bắc trợ giúp, đó lại là một tình cảnh khác. Tướng quân hành quân trên chiến trường nhiều năm, càng nên hiểu rõ lý lẽ này hơn bổn vương. Ngày mai bổn vương sẽ tiến cung thông báo Thái Hoàng Thái Hậu để ngài ưng thuận việc hôn nhân này, thiết nghĩ… tướng quân hẳn sẽ không dị nghị.”
Lục Nguyên Thiệu lửa giận công tâm, tay nắm chặt thành đấm, sắc mặt tái nhợt. Trịnh Triệu đụng trúng nỗi lo trong lòng hắn, giọng điệu nghe nhàn nhã nhưng rõ ràng là uy hiếp trần trụi. Quân mã Tây Bắc là do Chiêu vương phụ trách điều động, hắn nói như vậy, chắc chắn là để mình không đường thối lui, chỉ có thể liên hợp với hắn. Nay mục đích hắn đến đề thân càng thêm xác định.
Tân đế đăng cơ, đúng lúc thiên tai kéo dài ba năm, lại thêm tiểu quốc bốn phương lăm le xâm phạm. Trong triều chính quyền không ổn, quân quyền phân tán, thiên tử nhân hậu yếu đuối, Chiêu vương dã tâm bừng bừng, Tề vương như hổ rình mồi. Một hồi cung đình chính biến đang thầm lặng nổi lên, ai cũng trốn không thoát trận mưa máu gió tanh này.
“Mạt tướng thân thể không tốt, vậy không tiễn. Vương gia đi thong thả.”
Lục Oanh đứng ngoài phòng nghe được phụ thân và Trịnh Triệu đối thoại, đẩy cửa đi vào, gặp phải Trịnh Triệu đang định rời đi, phía sau hắn còn có một thư sinh bạch y đi theo, trên người đeo túi thuốc. Trịnh Triệu khẽ gật đầu với người hầu bên cạnh, người hầu liền từ tay áolấy ra một chiếc hộp khắc hình hoa lê và cây cảnh, “Đây là Vương gia đưa tặng tiểu thư, kính xin vui lòng thu nhận.”
Bích Lạc tiếp nhận, chuyển vào tay Lục Oanh.
Thư sinh bạch y cũng cầm một phong thư giao cho Lục Oanh, “Hàn mỗ vì tướng quân viết mấy phương thuốc chữa bệnh. Nếu dùng đúng hạn, nhất định có thể thuốc uống bệnh trừ.”
Trịnh Triệu cười, thong dong rời đi.
“… Khụ” Lục Nguyên Thiệu ho mạnh đến mức phun ra một búng máu, rơi xuống chén trà bằng sứ thanh hoa, nhìn mà rợn người.
“Cha! Cha không sao chứ…” Lục Oanh bước lên phía trước đỡ.
“Không có việc gì…” Lục Nguyên Thiệu tuy nói không sao, nhưng miệng vẫn từng ngụm từng ngụm hộc máu tươi.
Phương thuốc… Phương thuốc! Lục oanh vội vàng mở phong thư. Mực trên giấy chưa khô, không phải phương thuốc, nét bút cứng cáp rõ ràng viết mười sáu chữ:
“Đại nạn ba tháng, vẫn có thể trị. Nếu đợi lâu hơn, vô lực hồi thiên.”
Lục Oanh lại mở hộp khắc hoa ra, bên trong đựng một cây quạt màu trắng, khi mở quạt trên cánh viết hai chữ lớn: “Thận tư*”.
(* Suy nghĩ cho cẩn thận.)