Đọc truyện Vương Phi Bướng Bỉnh – Chương 17: Lăng Ngọc Châu tức giận
Sau khi mừng thọ thái hoàng thái hậu xong là bắt đầu tổ chức lễ thành thân của Thất Công Chúa Lăng Hoa Nhị.
“Nguyệt Nhi, em đã ngâm đậu xanh chưa” Lăng Ngọc Châu vừa hái những cánh hoa
hồng ngẩn đầu lên hỏi Nguyệt Nhi đang đi đến cạnh mình.
“Dạ,
Nguyệt Nhi đã ngâm Đậu xanh rồi ngày mai người có thể làm bánh được rồi” Nguyệt Nhi lên tiếng rồi phơi những lá hoa hồng đã được rửa sạch ra
ngoài nắng chỗ nắng to ô trống được để dành phơi.
“Công chúa, Tam Hoàng Tử Vô Tình muốn gặp người” Ngọc Nhi đi vào vườn đứng trước mặt Lăng Ngọc Châu bẩm báo.
“ mời hắn vào ngồi ở nhã đình đợi ta” Lăng Ngọc Châu đầu đặt nghi vấn
không biến Vô Tình này tới tìm mình là có chuyện gì đây. Lăng Ngọc Châu
đưa giỏi cho Lan Nhi và dặn hái thêm hai ba giỏi nữa rồi thôi
* * *
Từ xa nhã đình Vô Tình nhìn thấy bóng dáng Lăng Ngọc Châu, trong lòng mừng rỡ. Lăng Ngọc Châu bước vào nhã đình
“Không biết,Tam Hoàng Tử tới tìm ta là có chuyện gì” Lăng Ngọc Châu
bước vào nhã đình liền đánh giá Tam Hoàng Tử Tây Tạng một người ôn nhu
như nước không dính tí bụi cát nào người. Lăng Ngọc Châu ngồi xuống rót
trà mời Tam Hoàng Tử Tây Tạng.
“hôm nay ta đến muốn hỏi công chúa một chuyện” Vô Tình nhấc một ngụm trà, giọng nói ôn nhu nói ra nghe mà rất êm tai
“không Tam hoàng tử có chuyện gì muốn hỏi ta vậy” Lăng Ngọc Châu vẻ mặt không nóng không lạnh liền hỏi.
“Chẳng là năm năm trước ta suất cung ngao du, chẳng may ta bị ám sát
thương nặng lúc hôm mê ta được một tiểu nha đầu cứu ta không nhìn rõ mặt lúc đó chiếc vòng cổ rơi ra gần mặt ta nên ta rất nhìn rõ mà hôm qua
lúc Lục Công Chúa đưa bánh cho ta thì vòng cổ đó rơi ra rất giống y
chiếc vòng cổ của nha đầu đó” Vô Tình kể lại đầu đuôi câu chuyện của năm năm trước cho Lăng Ngọc Châu nghe. Sau khi Lăng Ngọc Châu nghe xong
liền tháo chiếc vòng cổ xuống
“Tam Hoàng Tử, nói là chiếc vòng cổ này sao” Lăng Ngọc Châu cầm chiếc vòng cổ đưa cho Vô Tình xem.
“Đúng vậy, chính là nó” Tam Hoàng Tử mỉn cười ánh mắt sáng ngời khi nhìn thấy chiếc vòng
“Lục Công chúa, có thể cho ta nhìn kĩ chiếc vòng cổ này không”
Lăng Ngọc Châu đưa chiếc vòng cho Tam Hoàng Tử thì có một cơn gió thổi qua.
“Châu Nhi, chiếc vòng cổ này đẹp qua nha. Hay là ta lấy vòng của nàng
làm đính ước đi” Nam Cung Thần như một cơn gió bay đến dựt vòng từ Tay
Lăng Ngọc Châu và nhìn đánh giá.
“NAM…CUNG…THẦN, chết
tiệt kia có giả lại vòng cho lão nương không” Lăng Ngọc Châu mặt đầy hắc tuyến khi nhìn thấy Nam Cung Thần dựt vòng của mình, nghé răng nghiến
lợi nói,tay chỉ vào mặt Nam Cung Thần
“Châu nhi, cứ quyết
định như vậy đi nha ta lấy vòng cổ nàng làm đính ước” Nam Cung Thần đến
cạnh người Lăng Ngọc Châu nhân lúc nàng không có dự bị gì cả liền liền
đeo chiếc vòng tay ngọc vào tay nàng. Chiếc vòng màu xanh như lá non
nhưng trong nhìn rất bắt mắt.
Lăng Ngọc Châu nhìn chiếc vòng
tay Nam Cung Thần vừa đeo cho mình, liền tháo ra dùng sức nội lựctháo mãi mà không ra có khi còn chặt vào, nàng tức giận mắng: “Nam Cung Thần ngươi có tháo chiếc vòng này ra cho lão nương không thì bảo”
“Đó là chiếc vòng đính ước của ta. Chẳng lẽ nàng đưa vật đính ước, còn
ta không có như vậy không công bằng “ Nam Cung Thần nói không đỏ mặt
(t/g: nam 9 đúng là mặt dày vô sỉ ai đã đính ước với anh đâu mà anh nhận đính ước chứ)
“Nam Cung Thần ngươi mặt thật dày, vô liêm xỉ,
không biết xấu hổ. Ta muốn đính ước với ngươi hồi nào, là ngươi dựt
vòng cổ của chứ, hôm nay ta không dậy ngươi một bài học ta không phải là Lăng Ngọc Châu nữa” Lăng Ngọc Châu tức giận không kìm nén được nữa rút
kiếm đánh thẳng về phía Nam Cung Thần.