Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 8: Hài Tử Của Ai


Bạn đang đọc Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y – Chương 8: Hài Tử Của Ai


Vân Quán Ninh nhanh chóng được đưa lên một chiếc ghế dài, nhũ mẫu không nói hai lời đã đánh, một trượng hạ xuống khiến nàng đau đến đổ đầy mồ hôi!
“Bang bang” đánh năm sáu trượng thì Mặc Diệp được Như Ngọc dìu ra xem.

Hắn nhìn thấy Vân Quán Ninh đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệnh thì cảm thấy có chút không đành lòng.

Đang định mở miệng nhưng lại nghe thấy Đức Phi hung dữ nói: “Vân Quán Ninh, bổn cung đã nhịn ngươi rất lâu rồi! Những năm này ngươi làm ra bao nhiêu chuyện xấu xa trong lòng ngươi đều biết rõ!”
“Nếu như không có ngươi thì Tự Tuyết sao lại gả cho Doanh Vương!”
Chỉ cần nghĩ đến hiện giờ trong mấy vị Vương gia thì Mặc Hồi Phong là người mạnh nhất!
Đức Phi nghiến răng căm hận!
Tần Tự Tuyết đã gả cho Mặc Hồi Phong được bốn năm nhưng chỉ sinh được hai nữ nhi.

Tương Phủ đối với Doanh Vương là một đắc lực to lớn, vài vị Vương gia ở trong triều đều không dám lớn tiếng nói chuyện với Mặc Hồi Phong!
Mặc Hồi Phong là do hoàng hậu sinh ra.

Hoàng hậu cả ngày khoe khoang trước mặt đám phi tần tôn nữ bà ta ngoan ngoãn, các phi tần còn lại chỉ có thể ghen tị!
Lại nhìn Vân Quán Ninh.

Mặc dù gả cho Mặc Diệp bằng thủ đoạn xấu xa nhưng bốn năm nay đừng nói là sinh ra một tiểu tử mập mạp mà đến cả cọng lông gà bà ta còn chưa thấy được… Việc này sao không khiến trong lòng Đức Phi tức giận được cơ chứ?
“Ngươi cũng biết vì chuyện xấu ngươi làm bốn năm trước mà Phi Phi đến bây giờ vẫn không dám gặp người khác!”
Đức Phi tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, cả người run lên: “Nếu như không phải là thái hậu bảo vệ ngươi thì bổn cung sớm đã lột da ngươi ra! Làm sao có thể dễ dàng khoan nhượng cho ngươi gả vào Minh Vương Phủ!”
“Ngươi cũng biết Ưng Quốc công đã gặp bổn cung, ông ấy nói ngươi phải đền tội cho những việc xấu xa ngươi gây ra.


“Cho dù bổn cung giết ngươi thì ông ấy cũng sẽ không nói lời nào!”
Khi nghe đến đây thì trái tim Vân Quán Ninh dần trở nên lạnh lẽo.


Nàng vốn cho rằng bốn năm nay Phủ Ưng Quốc công yên tĩnh như vậy là đã phái người đến xem nàng.

Chỉ là Mặc Diệp không được phép đến thăm, vì vậy nàng không có gặp mặt người của Phủ Ưng Quốc công.

Nhưng bây giờ nghe được Đức Phi nói những lời này thì nàng mới hiểu.

Hóa ra nàng đối với Phủ Ưng Quốc công chỉ là một con cờ có cũng được mà không có cũng được.

Vì để leo lên chức vị cao mà Phủ Ưng Quốc công hoàn toàn không quan tâm nàng!
Nàng không khỏi cúi đầu cười.

“Ngươi cười cái gì?”
Đức Phi trừng mắt nhìn nàng.

Bị đánh thảm như vậy mà nàng cư nhiên còn có thể cười?
Mặc Diệp chăm chú nhìn Vân Quán Ninh, đại khái đoán được sao nàng lại cười lạnh như vậy.

Cười cái gì?
Nàng cảm thấy không đáng thay nguyên thân!
Vân Quán Ninh lắc đầu, cố gắng chịu đau, đứt quãng nói: “Nhi tức chỉ là đang cười thì ra, thì ra nhi tức vẫn không hề hay biết gì.


Vẫn luôn cho rằng ít nhất những người trong Phủ Quốc công vẫn còn quan tâm đến nàng.

Không ngờ rằng tới lời nói của Đức Phi vào tối hôm nay lại hắt một gáo nước lạnh lên đầu nàng!
Đêm nay, Đức Phi chỉ là tìm cái cớ mới nghiêm khắc trừng phạt nàng.


Mấy năm nay oán hận trong lòng bà ta vẫn luôn đè nén, đêm nay mới mới có cơ hội ra tay với nàng!
“Nhi tức biết mẫu phi hận ta, Vương gia hận ta, Cửu công chúa cũng hận ta, tất cả mọi người đều hận ta… Nhưng nếu như có thể làm lại từ đầu ta nhất định sẽ lựa chọn! “
Gả cho Mặc Diệp!
Lời còn chưa nói xong thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Mẫu thân!”
Giọng nói này mang theo một giọng điệu sữa non không thể che giấu được.

Là Viên Bảo tìm đến đây!
Trái tim Vân Quán Ninh thắt lại, ngẩng đầu nhìn Mặc Diệp, lắc đầu như cầu cứu.

Nàng cầu xin Mặc Diệp đừng để Viên Bảo thấy tất cả những điều này!
Mặc Diệp nhíu mày, do dự không quyết định.

Bây giờ nếu để Vân Quán Ninh đứng dậy thì cũng không kịp dọn dẹp nơi này.

Viên Bảo là hài tử thông minh, nhìn một cái sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

Trong lòng Mặc Diệp vẫn còn do dự.

Nhưng hai chân đã vô thức bước xuống bậc thềm, bước ra ngoài sân.

Hắn ngăn cản Viên Bảo ngoài cửa: “Tiểu thịt viên, sao đệ lại đến đây?”
“Ca ca? Huynh có nhìn thấy mẫu thân của đệ không? Người đang ở đâu? Đệ tìm người rất lâu rồi!”
Viên Bảo nắm lấy tay của Mặc Diệp, đôi mắt đen nhánh to tròn sáng rực nhìn chằm chằm Mặc Diệp: “Ca ca dẫn đệ đi tìm mẫu thân của đệ có được không?”
Đối diện với ánh mắt của đứa nhỏ thì trái tim của Mặc Diệp như muốn tan ra.


Hắn gật đầu, dẫn Viên Bảo đi ra ngoài: “Được, Bổn vương dẫn đệ đi tìm mẫu thân của đệ.


Nghe tiếng hai người bước đi xa thì Vân Quán Ninh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vô lực nằm trên ghế dài.

Đức Phi cau mày.

Vừa rồi có phải là giọng nói của một tiểu hài tử?
Trong vương phủ làm sao có một hài tử?
Bà ta rõ ràng nghe thấy lúc nãy hài tử đó kêu “mẫu thân”.

Ánh mắt nghi ngờ của Đức Phi rơi vào trên người Vân Quán Ninh, trong mắt hiện ra tia lạnh lẽo.

“Vân Quán Ninh, hài tử đó là của ai?”
“Của ta.


Nàng thừa nhận không do dự.

“Của ngươi?”
Đức Phi cười lạnh: “Ngươi có thể sinh con một mình sao? Ngươi tốt nhất là nên ăn nói thành thật phụ thân của hài tử đó là ai?”
Nếu hài tử là của Diệp Nhi thì Vân Quán Ninh sẽ không bị cấm túc bốn năm.

Nhưng nếu không phải của Diệp Nhi thì Diệp Nhi làm sao lại có thể tha thứ cho việc Vân Quán Ninh sinh ra dã chủng!
Mới vừa rồi nhìn thấy ánh mắt qua lại của Vân Quán Ninh và Mặc Diệp thì trong lòng Đức Phi dần nổi lên nghi ngờ: “Diệp Nhi cũng biết sự tồn tại của hài tử đó? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Nhìn vào mắt bà ta có một chút khẩn trương khó nhận ra.

Vân Quán Ninh bỗng chốc cười lên.

Bọn họ đều muốn biết Viên Bảo là hài tử của ai nhưng nàng vẫn không nói cho bọn họ biết!
“Mẫu phi muốn đánh muốn phạt thì cứ việc, còn phụ thân của hài tử là ai thì tha thứ cho nhi tức không thể nói.



Nàng càng muốn cho Đức Phi và Mặc Diệp cảm thấy tôn tử, nhi tử của bọn họ ở ngay trước mặt họ nhưng lại không thể nhận ra nhau!
Trong bốn năm nay, nàng đã phải chịu qua bao nhiêu đau khổ, bọn họ ai có thể hiểu được!
Hoàng thất nơi nơi đều đáng sợ.

Trong lòng Vân Quán Ninh hiểu rõ nàng không muốn cuộc sống sau này của Viên Bảo cũng sẽ trải qua như vậy!
Thấy nàng không nói, Đức Phi tức giận đến mức trước mặt tối sầm, suýt chút nữa ngất đi!
“Ngươi không nói! Vân Quán Ninh bổn cung cảnh cáo ngươi! Ngươi nên biết thân phận của ngươi là gì! Nếu như hài tử đó là dã chủng, để người khác biết được… Đừng nói là ngươi không thể bảo vệ nó, mà ngay cả tất cả chúng ta đều sẽ gặp họa!”
Lúc này trong lòng Đức Phi vẫn ôm một tia hy vọng.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Bổn cung hỏi ngươi lần cuối, rốt cuộc hài tử kia là của ai?”
Vân Quán Ninh nhắm mắt lại giống như là ngất đi.

Lúc này, hai mươi trượng cũng đánh xong.

Nhũ mẫu bước lên kiểm tra, lắc đầu với Đức Phi: “Nương nương, Vương phi ngất xỉu rồi!”
“Cái gì? Ngất xỉu!”
Bà ta không vội sai người khiêng Vân Quán Ninh đi mà nhanh chóng nhấc chân đuổi theo ra ngoài, nóng lòng muốn xem Mặc Diệp đưa Viên Bảo đi đâu, hài tử đó rốt cuộc là con của ai.

Trong hoàng thất bây giờ chỉ có hai huynh đệ Sở Vương Mặc Hồi Diên và Doanh Vương Mặc Hồi Phong là có hài tử.

Hai huynh đệ này đều là do hoàng hậu sinh ra, Mặc Hồi Diên có một nữ nhi, Mặc Hồi Phong có hai nữ nhi.

Ba tôn nữ này đã khiến cho hoàng hậu mừng rỡ như điên.

Mà ngay cả hoàng thượng cũng yêu quý ba tiểu quận chúa này.

Ngoài ra trong hoàng thất không có hoàng trưởng tôn!
Nếu như hài tử đó là của Diệp Nhi, đó là hoàng trưởng tôn, thân phận vô cùng tôn quý!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.