Bạn đang đọc Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y – Chương 13: Nàng Hết Tiền Rồi
Vân Quán Ninh tức giận đùng đùng quay về Thanh Ảnh Viện.
“Lạch cạch”, cổng viện bị khóa lại lần nữa.
Dù sao, hôm nay nàng vẫn được tự do ra vào Thanh Ảnh Viện hai lần, cũng tính là có lại được tự do.
Mặc dù việc có lại được tự do này, chẳng qua cũng chỉ là một ngày ngắn ngủi.
Vào trong phòng, phát hiện Viên Bảo đã ngủ.
Như Ngọc làm tròn bổn phận canh giữ bên giường, thấy nàng trở về mới lui ra.
Ngay sau đó, trong đêm tối có hạ nhân tiến vào Thanh Ảnh Viện.
“Vương phi, Vương phi?”
“Ai vậy?”
Vân Quán Ninh choàng xiêm y đi ra, chỉ nhìn thấy bà nô bộc lúc trước của Thanh Ảnh Viện, bà Trương.
“Làm sao vậy?” Nàng hỏi.
Bà Trương cúi đầu khom lưng, vẻ mặt ân cần: “Vương phi, lúc nãy Vương gia rất tức giận.
Ra lệnh bất kỳ người nào cũng không được phép đưa bất cứ thứ gì cho người! Nếu như Vương phi có phân phó gì, thì truyền lời ở cửa sau, nô tỳ sẽ nhanh chóng làm cho người.”
“Hả? Thật sao?”
Vân Quán Ninh không khỏi nhíu mày.
Cái tên vô lại Mặc Diệp này! Đây là muốn cắt lương thực của nàng sao?!
Nàng khịt mũi khinh thường: “Bốn năm này đều sống như vậy.
Chẳng lẽ bổn Vương phi còn phải cầu xin hắn tha thứ sao?”
Nàng duỗi thắt lưng một cái, lấy một thỏi bạc từ trong không gian rồi đưa ra: “Ta biết rồi! Ngày mai, ngươi mua thuốc mỡ giảm đau cho ta trước, sau đó lại chuẩn bị một ít rau thịt các loại, ngoài ra thì hết rồi.”
Số còn dư thì để làm phí chạy vặt cho bà Trương.
“Vâng, Vương phi, ngày mai vừa sáng sớm nô tỳ lập tức đi.”
Bà Trương cung kính trả lời, vui mừng hớn hở rời đi.
Vương phi nhà họ chính là một người giàu có hào sảng!
Mặc dù, bà ta cũng tò mò số bạc này rốt cuộc từ đâu mà có… nhưng lúc trước mượn cớ dọn dẹp phòng ở, bà ta đã lục lọi khắp Thanh Ảnh Viện, cũng không tìm ra nơi cất giấu bạc.
Ngược lại, bị Viên Bảo đánh cho một trận.
Kể từ đó, bà Trương đã ngoan ngoãn lại.
Phí chạy vặt của Vương phi cho cũng hơn cả tiền công ba tháng.
Hạ nhân trước kia của Thanh Ảnh Viện đều mong chờ được làm chân chạy vặt cho nàng đó!
Thấy bà Trương rón ra rón rén rời đi, Vân Quán Ninh mới cười lạnh một tiếng bước vào phòng.
Có tiền thì có thể sai ma khiến quỷ, xưa và nay đều như vậy.
Có điều là cái không gian này cũng rất thú vị.
Bốn năm qua, nàng muốn có bạc, duỗi tay ra là có, cũng không biết số bạc này rốt cuộc từ chỗ nào mà ra…
Nàng nhìn chiếc vòng tay đang phát ra ánh huỳnh quang trong đêm tối, dự định nhìn xem còn có bao nhiêu “lương thực dư”.
Chẳng lẽ bạc này có thể dồi dào không dứt?
Nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không nghiên cứu ra được nguyên do từ đâu, chỉ có thể bỏ qua.
Nhớ đến Tần Tự Tuyết và Mặc Hồi Phong vào tối nay, Vân Quán Ninh nằm trên giường lật qua lật lại không thể nào ngủ được.
Mấy năm qua thích khách nối liền không dứt, tối nay lại xung đột thẳng mặt với Tần Tự Tuyết.
Chắc chắn những ngày tháng sau này của nàng sẽ không được yên bình nữa!
Liên tiếp vài ngày, Mặc Diệp đều không đến Thanh Ảnh Viện nữa.
Vân Quán Ninh nghe nói, Mặc Hồi Phong đã ra sức cáo trạng hắn trước mặt hoàng thượng.
Nói là hắn bất hòa với huynh đệ, ngay cả tẩu tử cũng ức hiếp Vân Vân.
Hoàng thượng Mặc Tông Nhiên có vô số huynh đệ.
Nhưng sau khi đăng cơ, ông đã phái các vị huynh đệ đến đất phong làm vương.
Chỉ có cuối năm, các vị lão Vương gia mới có thể về kinh đoàn tụ một lần.
Bởi vì ông rất am hiểu việc xử lý quan hệ huynh đệ, cho nên cũng không hề làm ra chuyện huynh đệ hãm hại nhau gì.
Ngày thường, Mặc Tông Nhiên cũng ghét nhất huynh đệ bất hòa, hãm hại lẫn nhau.
Hiển nhiên là Mặc Hồi Phong nắm được điểm mấu chốt của Mặc Tông Nhiên, ra sức cáo trạng Mặc Diệp một trận.
Nghe nói, Mặc Diệp bị Mặc Tông Nhiên xách tai mắng chửi ở Ngự Thư Phòng, còn bị hung hăng trách phạt một trận…
Vân Quán Ninh vui vẻ: “Ngông cuồng không nổi nữa rồi đi?”
Viên Bảo ngồi một bên viết chữ, thân thể nhỏ bé ngồi thẳng tắp.
Vừa nghe thấy lời này, chớp chớp đôi mắt to vừa sáng sủa, vừa đen nhánh: “Mẫu thân, cái gì là ngông cuồng không nổi nữa ạ?”
Nàng đặt quả táo trong tay xuống: “Chữ của con viết thế nào rồi?”
Lực chú ý của tiểu hài tử luôn rất dễ dàng bị chuyển dời đi.
Viên Bảo lập tức nâng giấy Tuyên Thành lên đưa cho nàng.
“Ừm, không tệ, có tiến bộ! Bảo bối, tiếp tục cố gắng lên!”
Vân Quán Ninh hài lòng gật đầu: “Tối nay mẫu thân sẽ làm lẩu cho con ăn!”
Đôi mắt Viên Bảo lập tức phát sáng, giống như là sói con nhìn thấy thức ăn: “Oa! Có thể ăn lẩu rồi!”
Nói là lẩu, nhưng thật ra cũng chỉ là một nồi thập cẩm.
Vân Quán Ninh từ nhỏ đã có thể ăn lẩu.
Sau khi xuyên qua, căn bản là làm không được cốt lẩu, đã làm thử vài lần rồi, nhưng đều thất bại.
Cho nên, nồi lẩu của nàng chỉ có thể tính là một nồi thập cẩm cay.
Chịu ảnh hưởng của nàng, Viên Bảo cũng có thể ăn cay.
Có điều là nàng cũng không dám cho nó ăn quá nhiều, dạ dày dễ bị tổn thương.
Vân Quán Ninh vào trù phòng xem xét một vòng, thấy không có nguyên liệu gì thì đi ra chỗ cửa sau, khẽ kêu một tiếng: “Bà Trương?”
Hiện giờ bà Trương đang làm quét dọn ở chỗ cửa sau.
Làm việc cho Vân Quán Ninh đã làm cho bà ta trở nên “phát tài”.
Nghe thấy tiếng kêu của nàng, bà Trương lập tức mở cửa: “Vương phi có gì phân phó?”
Bà ta cười lấy lòng.
“Tối nay ta muốn làm lẩu cho Viên Bảo, ngươi lập tức chuẩn bị nguyên liệu.”
Vân Quán Ninh phân phó.
Lúc trước cũng đã làm lẩu cho Viên Bảo hai lần, nên cần những nguyên liệu gì nàng đều là phân phó cho bà Trương.
Lần này không cần dặn dò, bà ta cũng biết phải chuẩn bị những gì.
“Vâng, Vương phi, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị ngay!”
Bà Trương vui vẻ trả lời, sau đó ngẩng đầu, nhìn Vân Quán Ninh với vẻ mặt tha thiết.
Vân Quán Ninh vốn định rời đi.
Thấy bà Trương còn chưa đi, còn cười tươi nhìn nàng, nàng tò mò hỏi: “Ngươi sao còn chưa đi?”
“Này…”
Bà Trương miễn cưỡng cười một tiếng, đưa hai tay ra: “Vương phi, người còn chưa đưa bạc cho nô tỳ mà!”
“À!”
Vân Quán Ninh bừng tỉnh đại ngộ, nhịn không được vỗ đầu: “Mới vừa nghe nói Mặc Diệc bị hoàng thượng trách mắng, trong lòng ta vui quá, vậy mà còn quên mất chuyện này.”
Bà Trương cười theo.
Vương gia bị phạt, không phải hạ nhân bọn họ cũng gặp nạn theo sao?
Có điều, Vương phi ngấm ngầm nói xấu Vương gia, đó là chuyện của Vương phi.
Bọn họ là hạ nhân, sao dám mở miệng chứ… Mặc dù bà Trương không biết, có phải là Vương phi bị cấm túc bốn năm nên ngốc luôn rồi không.
Thế mà không biết nàng và Vương gia là loại quan hệ vinh quang cùng hưởng, thất bại cùng chung.
Thế nhưng, vị trước mặt này là thần tài, bà Trương cũng không dám đắc tội!
Vân Quán Ninh vừa cười vừa vươn tay lấy bạc từ không gian.
Bà Trương mỉm cười nói: “Vương phi, lẩu cay kia của người thật sự rất ngon! Lần trước nô tỳ về nhà nấu theo phương pháp của người một lần, tôn nhi của nô tỳ bị cay đến mức ở nhà khóc ba ngày trời!”
Vân Quán Ninh: “…”
Không đúng!
Bốn năm qua, chỉ cần là cần bạc, không gian sẽ xuất hiện bạc, tùy ý nàng lấy.
Cần nhiều thì chất thành một ngọn núi nhỏ.
Cần ít thì một hai thỏi bạc cũng có.
Sao bây giờ, bên trong lại trống không vậy?!
Bạc đâu?!
Vân Quán Ninh còn tưởng là có sai lầm, vội vàng nhắm mắt, nghĩ trong đầu: Vòng tay ơi vòng tay, đừng có vấn đề ngay lúc quan trọng chứ! Bạc ơi bạc mau xuất hiện!
Sau đó, nghiêm túc mở mắt.
Nhưng mà trước mắt, vẫn là một mảnh trống không!
Trong không gian, ngay cả một xu tiền đồng cũng không có!
Vân Quán Ninh trừng mắt nhìn nó: Nó, vậy mà hết tiền rồi?!