Vương Phi Bé Con Của Ta, Nàng Chớ Có Khùng

Chương 6: Mất ký ức


Đọc truyện Vương Phi Bé Con Của Ta, Nàng Chớ Có Khùng – Chương 6: Mất ký ức

Đại điện đang yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào , mọi người xúm lại thì thào to nhỏ , Thượng Quan Kỳ nhếch lên khóe môi , ánh mắt nheo lại mang theo tia dò xét lẫn khó hiểu nhìn về phía Hoài Na , chàng lạnh lùng khẽ ngoắc ngoắc ngón tay , thuộc hạ đứng bên cạnh lập tức đưa người về phía trước , ghé sát tai lại để nghe chàng nói .

Thượng Quan Kỳ nói nhỏ vào tai của thuộc hạ , nghe xong tên thuộc hạ gật đầu một cái , lập tức cúi người rời đi .

Hoàng hậu dùng khăn lau đi phấn hoa trên mặt Hoài Na , bà ngạc nhiên , săm soi nhìn Hoài Na rồi tức giận nói lớn :

– Là những ai hôm nay hầu hạ công chúa trở nên sơ sài và thất trách như vậy , lôi ra ngoài đánh hết cho ta .

Cung nữ vừa chạy đến cửa điện nghe được lời này sợ tới mức phát run , lập tức quỳ trên mặt đất cầu xin :

– Hoàng hậu nương nương tha mạng .

Hoài Na nghe đến hai từ “hầu hạ” thì đôi mắt mở to , vẻ mặt tức giận nói :

– Khó chịu lắm mẹ ạ , mấy chị ấy cứ cắm cái gì vàng vàng lên đầu con , ngứa ơi là ngứa cho nên con tháo xuống vứt hết rồi .

Hoàng hậu đen mặt , bàn tay run run hất hất về phía cung nữ ở cửa điện , khóe miệng giật giật nói :

– Các ngươi lui xuống hết đi .

– Tạ hoàng hậu nương nương tha mạng .

Cung nữ cung kính hành lễ rồi lẳng lặng thối lui . 


Thiên Diệu Chính hướng ánh mắt khó sử nhìn về phía Thượng Quan Kỳ nói :

– Con gái ta thất lễ , mong Sứ giả có thể thông cảm .

Thượng Quan Kỳ lạnh lùng nói :

– Không sao .

Thái giám ở bên ngoài cửa điện hô lớn :

– Truyền Điền thái y vào điện .

Thái y bước vào quỳ xuống khấu đầu hành lễ , Thiên Diệu Chính đặc cách cho thái y tiến đến gần long ỷ , Hoài Na thích thú vương tay tới bám lấy long ỷ trèo qua ôm chầm lấy Thiên Diệu Chính nũng nịu nói : 

– Bố ơiiiii !!!!

Gió lạnh thổi qua , bầu không khí trong đại điện trở nên yên lặng tuyệt đối , ai nấy đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên , họ nín thở chờ đợi phản ứng của hoàng đế .

Thiên Diệu Chính giật sững người , lông mày hơi rũ xuống lòng nghĩ , lần cuối cùng con bé ôm mình là khi nào nhỉ … mới đó mà đã 10 năm rồi sao … 

Thái giám đặt xuống một chiếc ghế cạnh long ỷ , thái y cúi đầu đặt lên ghế một chiếc gối nhỏ màu lam , ông cung kính nói :


– Thỉnh công chúa đưa tay để lão thần xem mạch .

Hoài Na liếc mắt về phía người lạ , lời mẹ dặn hiện lên trong đầu ” Bé Na , con tuyệt đối không được tin và nghe lời người lạ , biết chưa ” , cô đưa hai tay dấu vào trong ngực của Thiên Diệu Chính rồi nói với vẻ khó chịu :

– Không thích đâu ?

Thái y đổ mồ hôi hột , trên trán xuất hiện vài vạch đen , Thiên Diệu Chính nhíu mi , tức giận quát lớn :

– Hoài Na , mau đưa tay ra .

Bị quát , Hoài Na giật nãy mình , cô sợ hãi nem nép nhìn ông , mếu máo rồi khóc òa lên , hai tay từ từ đưa ra ,

ở bên dưới mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc không nói nên lời .

Thái y bắt mạch xong cúi đầu nói : 

– Khởi bẩm hoàng thượng , tình hình của công chúa hơi phức tạp .

Thiên Diệu Chính nhướng mi :

– Phức tạp à , nhưng mà phức tạp như thế nào ?

Thái y ậm ừ nói :

– Thần không biết phải nói làm sao nữa … công chúa xem ra thì không có bị gì hết nhưng mà dựa vào sự thay đổi của công chúa thần đoán công chúa bị mất ký ức ạ . 

– CÁI GÌ ?

Thiên Diệu Chính hét lên khiến cả đại điện dường như muốn rung chuyển , thời khắc đó , trong đại điện im lặng như tờ , chỉ có Thượng quan Kỳ  vẫn luôn rất lạnh lùng , giờ phút này lại nhếch môi cười nhẹ . 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.