Đọc truyện Vương Phi Bé Con Của Ta, Nàng Chớ Có Khùng – Chương 2: Ông bụt trong cổ tích
Bé chết trên đường đi đến bệnh viện , mẹ bé hoảng loạn ngất lịm trên xe cấp cứu , bố bé ngơ ngác chết lặng như người mất hồn , thi thể bé được đưa về nhà , rạp tang được dựng lên , chiếc linh cữu được đặt lệch sang một bên , trên đầu linh cữu có quàng khăn tang của bố mẹ .
Bố bé và anh trai của bé mắt đỏ hoe , khuôn mặt thất thần , ngồi bệt xuống ghế lặng nhìn về phía quan tài .
Mẹ bé ngất lịm đi , lúc tỉnh dậy lại gào khóc gọi tên con :
– Na của mẹ … bé Na bé bỏng của mẹ … con ơi , sao bỏ mẹ mà đi … hu hu hu …
Người thân trong gia đình cũng như bạn bè đến viếng không thể cầm được nước mắt , bé ra đi trong niềm tiếc thương vô hạn của gia đình , vài phút mặc niệm tiễn đưa linh hồn bé về cõi vĩnh hằng .
Ôm di ảnh của bé , mẹ bé gục đầu vào vai bố bé nấc nghẹn nức nở :
– Anh à … em không thể nào tin được … chỉ mới hôm qua thôi … em còn gọi con bé thức dậy … được nghe nó gọi một tiếng ” mẹ ơi ” … vậy mà giờ đây nó nằm im bất động … em gọi thế nào nó cũng không tỉnh … hức hức hức …
Cô nhắm tịt hai mắt khóc nức nở :
– Giá như lúc đó … em nắm lấy tay con bé … dắt nó vào nhà …. hu hu hu … giá như lúc đó … một trong hai chúng ta ở lại bên cạnh con bé … thì … con bé sẽ không …. hức hức …
Bố bé một tay ôm lấy mẹ bé , tay còn lại đưa lên mặt gạt lùi đi nước mắt , anh buồn đến nghẹn lời , không nói được gì .
Mẹ bé siết chặt di ảnh của bé vào lòng nghẹn ngào khóc nấc lên :
– Bé Na của mẹ … mẹ rất xin lỗi … mẹ rất xin lỗi … mẹ rất xin lỗi con … hu hu …
Giữa đường cái lớn , nơi vết máu đã sớm khô lại , một vong hồn bé gái mặc áo sơ mi phối với váy ngắn xếp ly thoắt ẩn thoắt hiện , ngồi ở đó bé mếu máo đưa mắt nhìn xung quanh vừa khóc vừa gọi lớn :
– Mẹ … mẹ ơi … mẹ ……
Một làn khói trắng tỏa ra , một ông Bụt đầu tóc bạc phơ , tay cầm phất trần xuất hiện trước mặt cô bé , ông hỏi :
– Con làm sao lại khóc ?
Bé ngước lên nhìn ông với đôi mắt long lanh , ngập nước , hai tay đưa lên dụi dụi vào mắt thút thít kể lể :
– Con đau lắm … đi không nổi ông à … con nhớ mẹ … nhớ bố … nhớ anh hai … híc híc … ông dẫn con về nhà với mẹ có được không ?
Ông nhìn cây nhang sinh mệnh đã tắt lụi ở trên đầu cô bé , chậm rãi mở miệng :
– Con à , mệnh của con ở kiếp này đã tận , nếu con muốn gặp lại họ chi bằng về lại kiếp trước .
Bé thút thít , tròn xoe mắt nhìn ông hỏi :
– Kiếp trước là gì ạ ?
– Là một kiếp để cho con làm lại từ đầu , sao nào … con về không … về đó con sẽ gặp lại mẹ …
Bé liền gật đầu đáp ứng :
– Con về … con muốn về với mẹ .
Ông hất nhẹ cây phất trần về phía bé rồi nói :
– Thôi con đi đi .
Ánh sáng lóe lên mang vong hồn cô bé rời đi .