Đọc truyện Vương Phi Bé Con Của Ta, Nàng Chớ Có Khùng – Chương 11: Hoàng thúc là anh hai
Liễu Lam Thu đứng lên , vẻ mặt vô cùng xấu hổ , động tác nhún người đầy ngượng nghịu nói :
– Phụ hoàng , mẫu hậu , Lam Thu thất lễ , xin lui trước .
Thiên Diệu Chính hất nhẹ tay , vẻ mặt có chút khó chịu nói :
– Được rồi , con mau về xem Cung nhi như thế nào đi .
– Dạ .
Liễu Lam Thu rời đi trong lo lắng , mọi người có mặt trong đại điện đồng loạt đổ mồ hôi , thật không ngờ một mỹ nam trẻ đẹp như vậy lại bị công chúa gọi là chú , quả thật không còn gì để nói .
Thượng Quan Kỳ đứng yên bất động không nói lời nào , sắc mặt chàng đã sớm đen lại hiện lên vẻ thống khổ , ta chỉ hơn nàng có 4 tuổi mà nàng gọi ta bằng chú ư ?
Thiên Diệu Chính vẻ mặt khó sử đang muốn lên tiếng xin lỗi thì ngoài cửa điện có tiếng truyền báo của thái giám :
– Thiên Diệu Hạo Vương gia giá lâm .
Thị vệ , thái giám đồng loạt quỳ xuống :
– Tham kiến Hạo Vương gia .
Cung nữ đối với chàng cách xa 10 bước , sau đó mới nhún người hành lễ :
– Tham kiến Hạo Vương gia .
Lãnh Hạo Nam lạnh lùng thoát tục , chàng một thân lam bào chói sáng hoàn mỹ , vẻ đẹp giản dị đến mê hoặc lòng người , mặt đẹp , da trắng , cử chỉ dịu dàng làm rụng rời bao trái tim của nữ nhân , đi trước chàng là hai thị vệ , đi sau chàng cũng là hai thị vệ , nữ nhân muốn chạm vào chàng rất ư là khó , chàng bẩm sinh mắc chứng sợ nữ nhân , ngoài nhũ mẫu ra chàng không cho phép nữ nhân chạm vào mình , cho nên mỹ nam như chàng chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể đụng vào .
Tám tuổi chàng được tiên đế nhận nuôi , trở thành đệ đệ của Thiên Diệu Chính , 10 năm sau , tiên đế băng hà , Thiên Diệu Chính lên ngôi hoàng đế ban cho chàng chức tự Thiên Diệu , ban tước hiệu Vương gia , chàng trở thành cánh tay phải đắc lực phò trợ Thiên Diệu Chính .
Các hoàng tử , hoàng tử phi – trắc phi và phi tần của hoàng đế cũng đứng lên đối với Lãnh Hạo Nam hành một cái lễ :
– Tham kiến hoàng thúc .
– Tham kiến Hạo vương gia .
Lãnh Hạo Nam hướng Thiên Diệu Chính hành lễ :
– Thần Lãnh Hạo Nam , tham kiến hoàng thượng , hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế , hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế .
Bốn thị vệ đi cùng chàng cũng đồng loạt chắp tay quỳ theo , Hoài Na đưa một ngón tay lên miệng nhìn chằm chằm Lãnh Hạo Nam , cô nghiêng đầu qua trái rồi nghiêng đầu qua phải , suy nghĩ mập mờ hiện lên trong đầu , người này sao nhìn quen quen zậy ta …
Thiên Diệu Chính đứng lên , vẻ mặt mừng rỡ nói :
– Hạo Nam , không cần đa lễ , mau đứng lên đi .
Lãnh Hạo Nam gật nhẹ đầu , cung kính nói :
– Tạ ơn hoàng thượng .
Chàng lạnh lùng đứng lên , bốn thị vệ của chàng được đặc cách đứng lên bảo vệ chàng , Thiên Diệu Chính bước xuống đại điện , tư thái ưu nhã cực kì , ông đi nhanh tới nắm lấy vai của Lãnh Hạo Nam , ánh mắt săm soi từ trên xuống , cũng đã 1 năm rồi không gặp đệ ấy , vẫn chẳng thay đổi gì , về là tốt rồi , ông thở dài mang theo chút tức giận nói :
– Tại sao đệ về mà không cho người báo với trẫm một tiếng , để trẫm đích thân đi đón đệ .
Lãnh Hạo Nam cười nhẹ , chậm rãi đáp lời :
– Hoàng Thượng , người bận trăm công nghìn việc , việc nhỏ này đâu thể phiền đến người .
Hoài Na cúi đầu ngơ ngác rồi ngẩng lên nhìn Lãnh Hạo Nam lần nữa , bóng điện não trong đầu đột nhiên sáng lên , cô mừng rỡ chạy nhanh tới bổ nhào lên người Lãnh Hạo Nam gọi lớn :
– Anh haiiiiiiiiiiiiiiiiiiii .