Vương Phi A Nam

Chương 13: Khúc thập sơn ca


Đọc truyện Vương Phi A Nam – Chương 13: Khúc thập sơn ca

Trải qua hai kiếp sống, Trần A Nam có thể xác định bản thân không thuộc hạng người động một cái liền có thể khóc đến long
trời lở đất, chỉ là đối với người thân nước mắt mới không thể khống chế
mà rơi tí tách. Nàng vốn e ngại bản thân xấu mặt, trong ngày thành hôn
của tỷ tỷ khóc đau lòng, để cả nhà phải dỗ dành như hồi còn bé. Nhưng
giờ đây, A Nam hoàn toàn yên lòng, không phải nàng lo sợ nước mắt của
chính mình, mà bởi bây giờ nàng chính là ba đầu sáu tay, cố gắng dỗ nín
cái vị phục trang đỏ rực như lửa, tân nương tỷ tỷ đang khóc đến rung
trời lở đất của nàng.

Trần Phù Dung khóc nấc lên một tiếng, dung nhan xinh đẹp động lòng người, tay nhỏ liên tục đánh lên người A Nam.

”Nha đầu thối, đi liền mười hai năm, thối lắm!”

Trần A Nam thái dương đổ mồ hôi lạnh, một tay lén lút lấy khăn tay trong ngực, đưa cho tỷ tỷ, liên tục kêu.

”Ai u, muội không cố ý. Thôi nào, tỷ tỷ đừng khóc, có nhà nào tân nương đến ngày cưới khóc đến xấu xí như tỷ không?”

Vừa dứt lời bên ngực liền bị đánh một cái. Trần A Nam đổ mồ hôi, cảm thấy
may mắn sức khỏe nàng lớn, mười hai năm học luyện công phu mèo cào xem
như không uổng.

Nếu không bị đánh đau chết rồi.

”Muội còn dám chê bai ta! Nếu không phải ta thành hôn, muội có chết cũng không về phải không?”

”Ai u muội không có..”

”Còn có đã về, lại thế nào đứng trước nhà ôm đứa trẻ khóc đến thảm thương, muội.. muội hại ta.. ta..”

Trần A Nam đáy mắt đầy ý cười trêu chọc, miệng hồng vểnh cao cười cười nói nói.

”Tỷ sợ tỷ phu làm việc xấu à?”

Trần Phù Dung nghe nàng nói trúng chỗ xấu hổ của bản thân, mặt mũi đều đỏ
bừng, sau đó xấu hổ cầm gối uyên ương ném vào người muội muội bảo bối.

”Nha đầu thối!”

Trần A Nam chụp lấy, sau đó ranh ma cười hì hì nhìn tỷ tỷ mặt mũi đỏ bừng
xấu hổ, còn có con ngươi ngập nước hồng hồng kia, quả nhiên tỷ tỷ xinh
đẹp, hại người ta nhịn không được mà muốn trêu chọc.


”Tỷ cũng đừng đánh muội nha, muội là ôm cháu muội, khóc là cảm động, muội thật oan.”

Trần Phù Dung mắt trợn nhìn vị muội muội bảo vật dung nhan xinh đến câu hồn, mở miệng nghe thật ai oán đau lòng người, nhưng là bộ dạng trêu ghẹo
đó, thật đáng đánh đòn.

Lệ Tố hai tay bưng chậu đồng đầy nước đi
vào, dở khóc dở cười nhìn các nàng mắt hồng trừng mắt cười, tuy đuôi mắt bà cũng lộ ra không ít vệt hồng hào do ban nãy khóc lóc, nhưng là không giấu được ý vui, dịu dàng bước tới, ôn nhu cất giọng.

”Thôi nào, a Na không chọc tỷ tỷ xấu hổ, nàng còn phải thành hôn.”

Trần A Nam nhận lấy thau nước trên tay nương, nhu thuận gật đầu.

”Tỷ tỷ rửa mặt mèo, muội không trêu tỷ nữa.”

Trần Phù Dung hít cái mũi ửng hồng, lén lút nhéo nhéo cánh tay muội muội, sau đó từ tốn rửa sạch dung nhan.

Trần A Nam le lưỡi, xoa xoa cánh tay bị nhéo đau, ấm ức nhìn mẫu thân, ngụ ý rõ ràng: nương, người ta bị đau.

Lệ Tố ôn nhu nhoẻn môi cười nhìn A Nam bám lấy nàng không buông, có chút
dở khóc dở cười, nàng thế này có chút gì gọi là cô nương đâu? Vẫn chỉ là một đứa nhỏ a.

Trần A Nam vốn đang phụng phịu chơi đùa cùng mẫu thân thì bên tai nghe tới âm thanh nhu nhu của tỷ tỷ.

”A Na, tới giúp tỷ.”

Trần A Nam nhìn tỷ tỷ ngồi trước gương đồng, dung nhan sạch sẽ, làn da tuy
không trắng ngần như những cô nương khác nhưng lại đặc biệt thanh tú
động lòng, mái tóc đen nhánh xỏa tuôn như thác, đưa lưng về phía nàng.

Trần A Nam mắt khẽ cong, cười ôn nhuận bước tới, chỉ thấy nàng cầm lên lược
ngà, một tay ôn nhu chải, một tay ôn nhu vuốt ba vạn tóc đen. Đôi môi đỏ như cánh đào ngày xuân, cất âm thanh như tiếng chuông đồng mà khe khẽ
hát Thập Sơn Ca.

” Một chải chải đến đuôi

Hai chải cô nương của chúng ta tóc bạc còn cử án tề mi

Ba chải cô nương con cháu đầy nhà

Bốn chải chồng cô may mắn, ra đường gặp quý nhân


Năm chải con cái thi đỗ về đón mẹ, phú quý giàu sang không thiếu loại nào

Sáu chải thân bằng tới chúc phúc

Bảy chải Thất tiên nữ xuống trần gả Đổng Vĩnh, bắt cầu Hỉ thước đến gặp nhau

Tám chải Bát tiên tới mừng thọ, cả đời phúc lộc an khang

Chín chải cửu tử liên hoàn loại nào cũng có

Mười chải vợ chồng bên nhau tới bạc đầu”

Trần Phù Dung đối gương đồng nhìn muội muội bảo bối. Nhìn nàng thế nào cao
lên, nhìn nàng trưởng thành như nụ sen chớm nở, nhìn dung nhan nàng linh động, một bộ dạng quốc sắc thiên hương, mang bảy phần giống nương ba
phần giống cha, nhìn nàng ôn nhu, ánh mắt lay động như vạn vì tinh tú,
thân váy trắng hư hư thực thực, bên tai lại nghe nàng khe khẽ hát Thâp
Sơn Ca, khóe mắt liền lặng lẽ rơi trân châu, lấp lánh biến mất thấm vào
cổ áo.

Tuy nhiên khóe môi vẫn trước sau ôn nhu cười hạnh phúc.

Dù mười hai năm không ở bên cạnh muội muội nhưng đối với nàng, A Nam vẫn
là bảo bối, là tâm can duy nhất. Nay trước khi gả, được nhìn nàng trưởng thành, được nàng hát khúc Thập Sơn Ca, lòng Trần Phù Dung không còn
thấy tiếc nuối điều gì.

Thật may là nàng có thể trở về, nếu không Phù Dung nàng nhất định sẽ mãi canh cánh vị tiểu muội nhỏ bé, lúc trước luôn bám theo sau váy nàng.

Trần A Nam hạ mi mắt, cố gắng dằn
xuống cảm xúc vỡ òa trong ngực. Mười hai năm không kề, quay về tỷ tỷ
liền gả, thật khiến người ta tay chân lúng túng, lòng đau vô hạn.

Nàng tỏ vẻ như không nhìn thấy giọt lệ thấm ướt cổ áo của tỷ tỷ, vẫn khe khẽ hát khúc Thập Sơn Ca, bàn tay ngọc trước sau dịu dàng chải tóc, thay
nương búi cao mái đầu, sau khi trâm cài cuối cùng được vấn lên. Trần A
Nam từ đằng sau ôm lấy Trần Phù Dung, giấu mặt vào cần cổ của nàng, thở
hắt mà nói.

”Tỷ tỷ nhất định phải hạnh phúc, tỷ phu nếu không đối xử tốt với tỷ, cứ về nhà, muội thay tỷ giải quyết, chăm sóc tỷ cả đời.”


Trần Phù Dung cắn chặt môi dưới, con ngươi ngập nước vì cảm động, thân người không khỏi run rẩy.

Lệ Tố gạt đi giọt lệ bên khóe mắt, dù sao cũng là con gái gả đi, làm nương nhất định rất khổ sở, nay lại chứng kiến một cảnh tỷ muội tình thân thế này, bà không khỏi xúc động bồi hồi, đương nhiên biết tiểu tâm can kia
vì mười hai năm xa cách mà day dứt, vừa quay về tỷ tỷ liền đi, nhất định khổ sở trong lòng.

Trần A Nam khẽ hít sâu một cái, sau đó mạnh
mẽ cong hai mắt cười cười, bộ dạng xinh đẹp nhưng lưu manh, khanh khách
phá vỡ không khí ưu sầu.

”Mặc dù vậy nhưng muội biết tỷ tỷ cọp mẹ, tỷ phu nhất định không dám khi dễ a.”

”Muội! Ăn đòn!”

Trần Phù Dung xấu hổ đỏ mặt, đập mấy cái lên tay A Nam.

Chỉ thấy nàng nhấc chân bỏ chạy, vừa chạy vừa trêu.

”Tân nương khóc lóc thật khó coi, muội ra ngoài xem trước. Để nương giúp tỷ trang điểm đi.”

Dứt lời liền biến mất, nhanh như gió thổi mây bay.

Để lại hai người dở khóc dở cười.

Trần A Nam đi lại trong sân nhà, nhịn không được thở dài, ngực mới thấy nhẹ
nhõm hơn một chút, nàng e ngại nếu tiếp tục ở lại đó, nhất định lại khóc rống thảm thương, long trời lở đất mất.

”Thần tiên tỷ tỷ!”

Trần A Nam xoay người nhìn cục thịt chạy vội tới bên nàng, miệng khẽ thốt
lên một tiếng sau đó liền giang rộng vòng tay, ôm lấy cháu trai lăn vào
lòng ngực.

”Ai u chạy nhanh như vậy làm gì?”

Trần A Nam ôm hắn lên cao xoay mấy vòng, hại hắn cười khanh khách ra tiếng, thích thú ôm lấy cổ nàng.

”Đệ tức.”

Lúc này A Nam mới nhận ra bên cạnh còn có người, không khỏi luống cuống nhìn qua.

Chỉ thấy bên cạnh nàng là một nữ nhân, nàng ta thân cao gầy, làn da rất
trắng, dung nhan thanh tú xinh xắn, rất giống với cháu trai, một thân
váy hồng lay động, hơi thở man mác mùi vị tiểu thư chi kim.

Trần A Nam thông minh, nhoẻn miệng cười tươi hô một tiếng.

”Tẩu tử!”


Vĩ Thanh Thanh nghe hai tiếng tẩu tử của nàng, vốn còn lo sợ em dâu trong
truyền thuyết khó tính nay nhìn tới nàng dung nhan xinh đẹp động lòng,
lại thân thiện như vậy, cơ thể dường như mềm nhũn an tâm.

”Đệ tức mới về nhà ắt hẳn mệt mỏi, tỷ thay nhạc mẫu chuẩn bị cho muội đón gió tẩy trần rồi.”

Trần A Nam đặt cháu trai xuống đất, để hắn tự do chạy đi chơi, gật đầu đi theo tẩu tử, vừa đi vừa hàn thuyên.

”Tẩu tử không cần nhọc công vậy đâu, muội sơ sài là được.”

”Không được, muội rất lâu rồi mới trở về, ta sơ sài hội không phải không sợ nhạc mẫu phật lòng sao?”

Trần A Nam nhìn tẩu tử nhu thuận, một bộ nàng dâu đúng chuẩn từ trên xuống
dưới, từ trong ra ngoài, quả nhiên là tiểu thư thiên kim. Nhưng là nàng
không quen gò bó như vậy, đã là tẩu tử tất là người nhà, cho nên A Nam
liền thân mật ôm lấy cánh tay của nàng, cười hì hì bảo.

”Được rồi được rồi, tùy ý tỷ. Chỉ là muội không muốn nhọc công tỷ, cả ngày chuẩn bị hôn lễ nhất định rất mệt a.”

Vĩ Thanh Thanh thấy nàng cởi mở cũng không gượng ép, mỉm cười ôn nhu cùng nàng cười cười nói nói.

”Có nhạc mẫu phụ giúp, cũng không mệt nhọc lắm.”

”Ai u muội nói tẩu tử cứ gọi nương, một tiếng nhạc mẫu hai tiếng nhạc mẫu, nương hội không thích đâu.”

Vĩ Thanh Thanh có chút lúng túng.

”Nhưng là..”

”Không sao, tỷ cứ thoải mái, đây là nhà tỷ, nương cũng không khó khăn cho tỷ.”

Vĩ Thanh Thanh lòng khẽ run, không khỏi xúc động khi nghe nàng nói chữ
nhà. Khóe mắt liền hồng hồng, vốn còn câu nệ, nay liền vứt ra sau đầu,
vui vẻ nắm lấy tay Trần A Nam, chia sẻ tâm tình.

Trần A Nam thấy
nàng vui vẻ, cũng hài lòng. Sau đó Vĩ Thanh Thanh còn có ý giúp nàng chà lưng nhưng là Trần A Nam sống chết từ chối, đành phải ngậm ngùi đi nhà
bếp.

Trần A Nam đổ mồ hôi, không nghĩ tẩu tử khi đã thoải mái lại có thể nồng nhiệt đến như vậy.

Sau đó nàng ngẫm lại bộ dạng của ca ca, một tảng đá ngày đông, tẩu tử lại
nồng nhiệt ấm áp như ánh lửa hồng cháy, không khỏi chặc lưỡi mấy cái.

Thế giới này đúng là cái quái gì cũng xảy ra được.

Ai u, xem ra bản thân già rồi. Không theo kịp người trẻ bọn hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.