Đọc truyện Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi – Chương 56: Ngoại truyện 9 (phần 3)
Ngày hôm sau.
Ưm…. _ Căn phòng của Nghiêm Vũ Thần tràn ngập ánh nắng, trong đó có một nữ nhân đang bừng tỉnh khỏi một giấc ngủ dài… mấy tiếng, thân thể nàng uể oải, nàng mệt nhoài cố gắng ngồi dậy, trong lòng có chút muộn phiền, nàng cảm thấy mình hơi lạ so với hôm qua.
Chợt nàng nhớ lại, rồi nhìn vào y phục của mình:
Vẫn bình thường mà…
– Tỉnh rồi à? Nàng còn mệt, nằm xuống nghỉ đi _ Vũ Thần nhìn nàng, mỉm cười nhẹ nhàng rồi đi từ đâu tới đỡ nàng và nói. Hắn dường như chìm trong trạng thái vui vẻ, chẳng lẽ đêm qua hắn với nàng đã….
Hắn còn nói câu nàng còn mệt , vậy thực ra…?
Không thể! Nàng linh cảm có bất an, nhìn hắn ta, tự nhận thấy được đêm qua trong mê man nghe hắn nói nàng trúng dược xuân, nhưng hiện tại y phục vẫn bình thường, chắc hẳn hắn đã giấu nàng chuyện gì đó…
Nàng chợt kéo kéo áo hắn, rồi khuôn mặt rõ trông ngây thơ hỏi:
Ngươi tối qua đã làm gì ta rồi?
Làm những gì nàng đã nghĩ Hắn cười tà mị, rồi xoa đầu nàng, hắn thực sự thích thú khi xoa đầu nàng… Lúc này làm hắn rất hạnh phúc.
Ngươi…lại đùa sao? Nàng nhìn vẻ mặt hắn,rồi nhíu mi, sau đó nhớ lại lúc mà hắn từng đùa với nàng, nàng lại đâm ra nghi ngờ. Tên này lại đùa thì chết với nàng, mà nếu không đùa thì cũng không sao nha ~ Nàng không bị hắn làm gì là vui rồi..
– Nàng giỏi quá, haha!
* * *
Ngươi bỏ đi không nói như thế liệu cô nương kia có buồn không nhỉ? _ Tiếng bước chân dồn dập của Vũ Phong và Nhược Thiên làm náo loạn cả không gian vắng lặng nhưng hoang dã, đột nhiên như nhớ ra gì đó, khi đi thêm vài bước, Nhược Thiên quay lại nhìn Vũ Phong,hơi cười hỏi to.
Trong lòng hắn tự thấy như vậy là có lỗi với cô nương ấy lắm, với lại nữa… hắn thấy cô nương đó cũng rất chú ý đến Vũ Phong nha ~ Không chừng nếu Vũ Phong đồng ý, thì hai người họ sẽ là một cặp đôi rất đẹp..
Ngươi đừng nghĩ bậy
Vũ Phong nhìn hắn, chợt thấy hắn như đang có ý đồ đen tối, ngồi phịch xuống, kiếm một vài cành lá khô, lấy đá mài mài cho lửa bốc lên, đốt thật lâu để cho dễ cháy, y lúc này mới nói tiếp, trong lòng thì đang mải nghĩ về nàng, rồi nhìn hắn trông rõ có ẩn ý:
Nàng ấy bây giờ đang ở đâu chúng ta còn chưa rõ, ngươi còn vui vẻ như thế nữa…
Ta tin rằng nàng ấy sẽ tìm được đến đây Hắn mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự tin tưởng vào hai từ duyên mệnh, nhất định là hắn sẽ đoán đúng..
Bằng cách nào chứ? Y hỏi lại với sự khó tin.
Ta linh cảm thôi, mà… linh cảm của ta rất mạnh nha… _ Vũ Phong lại cười, rồi vỗ vai y, y cũng bật cười theo, sau đó hai người họ nhìn ánh lửa đang cháy rực trong khu rừng…
Nơi này đầy cây cối rậm rạp, nhờ có thêm ánh lửa mà bừng sáng, hắn với y cùng nhau nói chuyện, kể cho nhau nghe những chuyện trên trời dưới đất, tám chuyện mà quên cả thời gian, họ đang nói về nàng, nói những kỷ niệm nàng với họ, và đã vui vẻ như thế nào….
* * *
Tại sao nàng muốn ra ngoại thành chứ? Nàng đang rất yếu. _ Trong trại ngựa đầy lính canh, có tiếng gió nhẹ thổi qua mái tóc nàng, Vũ Thần giữ bàn tay nàng lại, rồi ánh mắt lo lắng ấy nhìn nàng, lên tiếng..
Xin lỗi ngươi, bây giờ ta phải đi tìm hai người họ, ta không thể ở lại lâu hơn nữa Nàng vẫn cứng đầu, không chịu nhượng bộ hắn ta, định kéo dây cương chạy đi, thì bị hắn ta giữ lại…
Nếu nàng đi đâu, thì hắn phải đi đến đấy cùng nàng. Hắn phải bảo vệ nàng, đó là lời mà hắn tự nhủ thầm trong tim, hắn sẽ cố gắng để làm điều đó. Thấy hắn giữ nàng lại, nàng nheo mắt nghiêng đầu khó hiểu, vì tại sao hắn cứ thích bám theo nàng như thế, gì cũng ngăn cản nàng cả, hắn ta nói tiếp:
Ta đi cùng nàng
* * *
– Đi đã xa rồi… nàng chưa mệt hả? Hay chúng ta nghỉ một chút đi nha _ Một lúc đến khu rừng rậm rạp hoang vu, Vũ Thần nhìn trước nhìn sau, rồi liếc đôi mắt đen qua chỗ nàng, hắn thực sự đang rất lo lắng, và sợ nữa, nàng cứ làm vậy sẽ kiệt sức mất thôi…
Ta không mệt khi trong ta luôn tồn tại một nguồn sức mạnh… Nàng định nói, nhưng thôi chỉ nghĩ trong đầu, nàng lại thúc ngựa cho đi tiếp, lần này phi thật nhanh, nàng đang rất gấp gáp, vì lo và nhớ hai người đó nữa….
Một lát, chợt thấy đằng xa có ánh lửa, nàng chợt cho ngựa dừng lại, quay lại nhìn hắn đang từ từ đuổi theo, rồi mỉm cười và nói:
– Có ánh lửa, mau tới đó đi….