Đọc truyện Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi – Chương 48: Ngoại truyện 7 (p3)
[ Đây là tác giả viết bù cho những ngày trước,và cả vài ngày tiếp
theo….Có thể dự định là sẽ Full trước khi hết Tết,nhưng nếu không làm
được vậy thì các bạn đọc giả cố chờ Tiểu Yên nhé,tiểu yên sẽ cố gắng
không bao giờ bỏ Topic đâu,sẽ cho các bạn toại nguyện khi đã chọn được
đôi Thiên – Minh, hoặc Phong – Minh, có kết thúc hậu hĩnh. Những
chương sau đa số đều dựa trên trí tưởng tượng phong phú của mình. Không
thích hợp với những ai không thích ảo tưởng thì bạn nên dừng đọc truyện
ạ. Tác giả chỉ là viết theo đam mê,vì Tiểu yên hơi bị atsm trong truyện
._. ]
* * *
Vũ Phong.
Trong một ngôi nhà được làm bằng gỗ cổ đại,một tiếng động mạnh vang
lên,sau đó có tiếng hậm hực nói. Chính là Hắc Vũ Phong,y vừa mới được
cô gái gặp ở rừng lúc nãy đưa về nhà và kể hết mọi chuyện ở đây,nói ra
chỗ của nàng đang trú ngự:
– Vậy là…cái tên Hắc xà đó đã giam nàng ấy vào động sao?
– Không hẳn đâu ạ, công tử…
– Ý của cô….? – Y nhăn mày khá ngạc nhiên,từ không hẳn phát ra làm y lấy làm kỳ lạ,y cảm thấy như có một gánh nặng được trút đi…
– Là…Hắc xà đã kết nghĩa huynh muội với chị em Thất Tình,Thất Song
chúng tôi rồi….nên….chúng tôi sẽ giải thích rằng đó là nương tử của
công tử,sẽ cứu nàng ấy ra….
– Cô nói thật sao?
– Ừm.
– Đưa ta đến động Hắc xà đi. Tình cô nương…Cô giúp ta được không? Ta
sẽ nhớ ơn cô…. – Vũ Phong nghe nói vậy,nhanh như chớp nắm lấy tay Thất tình,một lời nói chân thật phát ra từ miệng y…
Y thực mong nàng có thể bình an,chỉ cần cái tên Hắc xà đó không làm gì nàng…
Thì y dù phải đền đáp làm sao cũng bằng lòng….miễn là điều đó không có lỗi với nàng là được.
– Nhưng….đến đó khá hiểm trở,vì nơi này khá xa nơi đó rồi…..Nếu ban
đầu công tử đi đúng hướng sẽ tới nhưng bây giờ…. – Thất Tình lắc
đầu,trong lòng đã bó tay không thể giúp được cho y…
Đúng là cô ấy không có cách.Không phải tính cô ấy ích kỷ như Thất Song…và gian xảo cũng không như Thất Song…
Thất Tình là một con hồ ly tinh tốt bụng…
– Xin cô hãy giúp ta,nếu không ta sẽ tự liều tính mạng để kiếm…! – Y
nhìn Thất Tình,với một ánh mắt và cử chỉ nghiêm túc…Đương nhiên y rất
nóng lòng muốn gặp nàng…
– Được…nếu vậy tôi sẽ giúp công tử….
* * *
Lại quay trở về với Nhược Thiên.
Nhược Thiên biết là hắn sẽ thoát được cỗ này,hắn linh cảm vậy…
Một vài giây nghĩ,hắn đã nghĩ ra cách để thoát rồi,hắn có phép thuật mà?
Còn có kiếm ở bên thắt lưng nữa….Điều gì có thể làm hắn thua được chứ?
Bây giờ,lý trí đã bắt đầu trỗi dậy,hắn nhắm mắt lại,nhanh chóng đọc một câu niệm chút,khiến thanh kiếm động đậy,cắt đứt dây trói….
Hắn vui mừng,đứng phắt dậy và nhanh chóng bỏ chạy…
Lúc đó Thất Song đang bỏ thêm ít thuốc mê,thì nhìn thấy hắn đã như một con
thỏ chạy nhanh vút,Thất Song nhanh chóng hóa thành cáo đuổi theo….
Còn hắn,vừa chạy vừa nghĩ lại về lối đi….
Hắn linh cam nàng đang ở phía Nam của khu rừng,theo đó hắn cũng chạy nhanh về phía Nam…
Và hi vọng,nàng không sao….
* * *
– Chết tiệt, công tử chạy nhanh quá,ta phải dùng phép thuật thôi – Một
đoạn không thấy hắn đâu, Thất Song bực bội cầm một viên đá dưới đất ném
thật xa,cho bớt nỗi bực nhọc này….
Phải rồi! Phải dùng thuật để xác định Nhược công tử ấy ở đâu…
Hơn nữa còn có dấu chân của công tử ấy mà??
Cố gắng chạy nhanh chút là ổn,uống chút tiên đan giúp sức là được thôi mà…
Phải! Chỉ nghĩ vậy thôi,Thất Song đã dùng tiên đan, tạo một vòng xoáy,dùng mắt nhìn vào và xác định dấu chân….
Sao lại là chỗ của Hắc caca nhỉ? Hắn mà tới đó thì….chỉ có thể chết trong tay caca thôi…