Vương Mệnh

Chương 62: Kỵ Binh Xung Trận


Đọc truyện Vương Mệnh – Chương 62: Kỵ Binh Xung Trận


Trên con đường mòn quanh co trong rừng, một toán kỵ sĩ đang ung dung rảo bước.

Kỵ sĩ có năm người, gồm bốn sĩ binh khôi giáp tinh lương, tay cầm trường thương, lưng mang cung tên, có vẻ là những kỵ binh thiện chiến, do một thiếu niên vận trường bào, đầu đội mão cỏ, chân đi giày cỏ, lưng giắt mộc kiếm dẫn đầu.

Cả năm con ngựa đều màu trắng, chân dài, đầu ngẩng cao, rõ là giống danh câu tuấn mã.
Đó chính là toán nhân mã của Thiên Lang.

Y cả ngày bôn ba xuôi ngược, nhờ sự giúp sức của đám kỵ binh, đã sát tử được không ít Man binh, cường đạo, giờ đang trên đường đến trấn thành lãnh công.
Khi chỉ cách trấn thành gần nhất, Vĩnh Xuân Trấn, chưa đầy năm dặm, Thiên Lang chợt giật mình khi nghe thấy loáng thoáng những tiếng quát tháo.

Y thoáng cau mày, khẽ giật cương, lệnh kỵ binh thúc tuấn mã phi nhanh.
Đi chừng hơn dặm, qua một khúc quanh, trước mắt bọn họ xuất hiện một bãi chiến trường.

Mười mấy gã, có cả pháp sư, chiến sĩ, đang vây đánh ba người khác.

Bọn họ vừa hò hét vừa tấn công kịch liệt.

Ba người kia gồm hai nam một nữ, đứng tựa lưng vào nhau, một tay cầm vũ khí, một tay cầm dược, đang cố sức chống cự, nhưng xem chừng đang ngày càng thất thế, chỉ còn chiến đấu trong tuyệt vọng.

Hai nam chiến sĩ cố sức che chở cho nữ pháp sư, nên càng thêm kiệt lực.

Nhiều khi rõ ràng có thể né tránh, nhưng vì sợ thương hại đến nữ pháp sư bên cạnh nên đành miễn cưỡng đỡ đao.

Xem tình thế thì bọn họ chẳng còn cầm cự được bao lâu nữa.

Quanh đó còn rải rác hơn chục thi thể, chắc có lẽ của cả song phương.
Trong bọn vây công, chợt có một gã xem có vẻ là đầu lĩnh, bật cười hố hố, nói :
– Tiểu mỹ nhân.

Chịu thuận theo ta đi.

Nếu không dù có chạy trốn đến chân trời góc biển cũng không thoát khỏi tay bản bang đâu.
Nữ pháp sư phẫn hận nói :
– Chúng ta với các ngươi không oán không cừu, sao các ngươi cứ nhắm vào chúng ta ?
Vừa nói dứt lời liền giơ pháp trượng phóng ra một đạo hỏa tiễn vào gã kia.


Gã ta trong lúc bất phòng, bị trúng chiêu, tức giật quát :
– Tiện tỳ kia.

Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt phải không ? Các ngươi, sát bọn chúng, sát đến khi nào bộc bản đồ mới thôi.
Bản đồ a.

Thiên Lang kinh ngạc, trầm ngâm nghĩ ngợi giây lát, đoạn giục ngựa tiến tới, quát :
– Tất cả dừng tay cho ta.
Thấy có người đến, cả song phương cùng sững lại giây lát.

Gã kia quát hỏi :
– Các ngươi muốn gì ?
Thiên Lang khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói :
– Có đánh nhau thì cũng nên tìm nơi thích hợp.

Giao chiến giữa đường cản trở hành nhân là nghĩa làm sao ?
Gã kia quan sát kỹ bọn Thiên Lang.

Bọn họ đều là kỵ sĩ, khôi giáp tinh lương, tuấn mã oai mãnh, khí thế bất phàm.

Gã ta hơi chột dạ, hỏi :
– Chúng ta đều là người của Hắc Long Bang.

Các vị thuộc bang phái nào ?
Thiên Lang hừ lạnh nói :
– Vô bang vô phái.

Hừ.

Các ngươi còn chưa chịu dừng tay.
Một gã trong bọn vây công cất giọng âm trầm :
– Bằng hữu.

Chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

Bằng hữu đừng can thiệp vào chuyện của chúng ta.


Nếu không, Hắc Long Bang chúng ta không sợ ai đâu.
Thiên Lang vốn không phải là kẻ sợ chuyện, lại ghét những kẻ hống hách như thế, nhìn bọn chúng lại liên tưởng đến bọn Thiên Long Bang, liền cười nhạt nói :
– Các ngươi có tránh đường hay không ?
Gã đầu lĩnh tức giận chỉ mặt Thiên Lang, quát :
– Ngươi là ai mà dám xen vào việc của Hắc Long Bang chúng ta ? Khôn hồn thì mau cút ngay.

Nếu không thì … Hừ hừ.

Sát cho đến khi ngươi trở về tân thủ thôn.
Thiên Lang cả giận, cười lạnh nói :
– Ngươi đã nói thể thì ta quyết xen vào chuyện này.

Thử xem các ngươi làm thế nào có thể sát ta trở về tân thủ thôn.

Kỵ binh chuẩn bị.
Kỵ binh đồng loạt hướng trường thương về phía trước.

Tuấn mã đầu ngẩn cao, súc thế, sẵn sàng.

Bọn kia thấy tình thế căng thẳng, cũng ngừng vây công ba người kia, hướng cả về phía Thiên Lang.

Tuy bọn chúng bề ngoài mạnh miệng, nhưng cũng không hề dám xem thường bọn Thiên Lang.

Có điều, bọn họ đông hơn gấp ba, nên chỉ là cẩn thận chứ cũng không nghĩ là sẽ thua.
Thiên Lang lạnh lùng nói :
– Các ngươi có tránh đường hay không ?
Gã đầu lĩnh bọn kia có khi nào bị đối xử như thế, tức giận cười gằn, quát :
– Ngươi là hạng người gì mà dám …
Thiên Lang chẳng chờ cho gã nói hết câu, thấy bọn chúng vẫn còn ở yên chỗ cũ, liền cao giọng hô :
– Tấn công.
Kỵ binh giật cương, tuấn mã ngửa cổ hý vang, rồi tung vó xông thẳng về phía trước.

Kỵ binh tay cầm chắc trường thương, mũi thương chĩa thẳng về phía trước.


Vó ngựa dồn dập, bụi tung mù mịt.

Lần đầu trông thấy kỵ binh xuất trận, bọn người cả hai phe kia đều kinh hãi sững sờ.
Mặc cho địch phương sững sờ, kỵ binh vẫn xông thẳng tới trước.

Khí thế hùng dũng, xông vào địch trận cứ như hổ xông vào giữa đàn dê.

Bốn tên địch bị mũi thương xuyên qua người, thế vẫn chưa dứt, bị kéo lê một quãng, rồi hóa bạch quang, biến thành thi thể.

Có mấy gã xấu số bị ngựa đá trúng, chút sinh mạng còn lại sau trận chiến vừa nãy tận thất, theo gót đồng bọn miễn phí hồi thành.
Thiên Lang cũng chẳng ở không, cùng lúc phóng xuất pháp thuật, nhắm vào mấy kẻ thọ thương vì vó ngựa, không để bọn chúng có cơ hội dụng hồng dược bổ sung sinh mạng.

Sau nhiều lần chiến đấu, y cùng kỵ binh đã phối hợp rất thuần thục.

Trong cảnh binh hoang mã loạn, không những phối hợp hiệu quả mà còn sát tử được hai tên địch.
Kỵ binh phóng đi một quãng, ghì cương quay lại, rồi tiếp tục xung phong.

Sau khi xông qua khỏi trận địa, lại thêm bốn gã bị sát tử.

Bọn còn lại vừa vì vó ngựa, vừa bị Thiên Lang tấn công, sinh mạng giảm rất nhiều.

Tình thế rất sáng sủa.

Nhưng khi kỵ binh quay ngựa, chuẩn bị xung phong lần nữa thì địch nhân đã hoảng loạn tháo chạy hết.
Kỵ binh được thế, giục tuấn mã đuổi theo, sát tử những kẻ chậm chân.

Sau hai lần xung phong, kỵ binh đã sát tử được chín tên địch.

Thiên Lang sát tử được hai.

Và trong khi đuổi theo bọn tháo chạy, bốn tên nữa chậm chân mà trở thành oan hồn dưới mũi thương của kỵ binh.
Chiến quả huy hoàng.
Kỵ binh đuổi theo một đoạn, đến gần cổng trấn, thấy bọn còn lại đã chạy hết vào trong trấn, vào trong an toàn khu, liền dừng cương quay lại.

Trong lúc đó, Thiên Lang xuống ngựa, luyện những vật phẩm mà địch nhân rơi ra.
Mọi sự diễn ra rất nhanh.
Lúc này, ba huynh muội kia sau lúc sững sờ đã tỉnh hồn lại, nữ pháp sư nhanh miệng nói :
– Đại ca lợi hại quá.

Đuổi bọn kia chạy dài.
Thiên Lang mỉm cười, khẽ gật đầu chào.


Một trong hai gã thanh niên nói :
– Đa tạ huynh đệ đã cứu chúng ta.

Chúng ta là Minh Chiến và Thanh Chiến …
Nữ pháp sư xen vào :
– Muội là Hồng Phất Nữ.

Đại ca gọi thế nào ?
Thiên Lang mỉm cười đáp :
– Thiên Lang.
Lúc này kỵ binh đã quay lại, tập hợp phía sau Thiên Lang.

Ba người kia nhìn bọn họ với vẻ hiếu kỳ.

Cũng là nữ pháp sư Hồng Phất Nữ nhanh miệng nói :
– Bọn họ thật là lợi hại.

Đám kia chẳng ai chống nổi cả, tử vong gần hết.

Thật đáng đời bọn chúng.
Thiên Lang nói với vẻ tự hào :
– Kỵ binh đều trên 30 cấp, đối phó mấy gã chỉ hơn 20 cấp đương nhiên không thành vấn đề.
Nghe nói đến 30 cấp, cả bọn đều kinh hãi, không kém khi nhìn kỵ binh sát tử địch nhân khi nãy.

Sau khi qua 20 cấp, việc thăng cấp chậm chạp ai cũng đều đã lãnh giáo.

Vô số người chơi còn lên diễn đàn phàn nàn việc luyện cấp quá khó khăn.

Thật ra không phải khó khăn, mà chỉ vì kinh nghiệm để thăng cấp quá lớn.
Gã thanh niên tự xưng Minh Chiến hỏi :
– Huynh đệ làm thế nào mà có được kỵ binh thế ? Có thể cho chúng ta biết được không ?
Thiên Lang mỉm cười, tự hào nói :
– Ta là người chơi đầu tiên tốt nghiệp nên Viện trưởng đại nhân đã ban cho ta đấy.
Tốt nghiệp.

Viện trưởng đại nhân.

Gã ta bật nói ngay :
– Tử Long Học Viện ?
Thiên Lang khẽ gật đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.