Đọc truyện Vương Mệnh – Chương 58: Long Nhi Luyện Cấp
Lại nói, Giang Phong nghiên cứu địa hình, thấy xung quanh không có chỗ nào để có thể bố trí phục binh, liền cho binh sĩ kéo đến đóng trại ngay trước sơn đạo.
Binh sĩ được chia làm hai toán, luân lưu trấn giữ đầu sơn đạo, không cho người trên núi đi xuống.
Thời gian không nhiều, Giang Phong chỉ đành chọn hạ sách, rung cây đuổi khỉ.
Trong lúc Giang Phong bế Long nhi đi thị sát doanh trại, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng quát tháo ồn ào, tiếp đó là tiếng kẻng báo động dồn dập cùng tiếng hô :
– Thích khách.
Bắt thích khách.
Giang Phong khẽ cười.
Thích khách gì mà mới lọt vào vòng ngoài đã bị phát hiện.
Dân nghiệp dư a.
Tâm niệm nhất động, Giang Phong chợt quát :
– Cấm vệ tập hợp.
Bảo giá.
Thần Miếu Cấm vệ đang bố trí bảo vệ ở xa xa lập tức kéo lại vây quanh Giang Phong.
Ánh mắt cảnh giác quan sát khắp xung quanh.
Thần Miếu Cấm vệ là đặc thù binh chủng, cũng là chức sắc của Thần Miếu, do Giang Phong thân tự chuyển chức, chịu sự chế tài của thần luật và pháp quy, nên hoàn toàn đáng tin cậy.
Giang Phong lại truyền lệnh :
– Binh sĩ vây chặt xung quanh.
Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Mọi người ở nguyên vị.
Không được loạn động.
Khi doanh trại yên tĩnh lại, Giang Phong phân ra 60 Cấm vệ, chia làm 6 đội tiến hành lục soát toàn doanh trại.
Còn lại 20 Cấm vệ phụ trách bảo hộ Giang Phong.
Sau một lúc, ở khu vực trung tâm doanh trại có tiếng quát tháo, rồi có thanh âm chiến đấu vọng lại.
Tiếp đó các đội Cấm vệ đều kéo cả lại đó.
Hóa ra Giang Phong đã đoán đúng, bọn ngoài kia gây náo động để tạo cơ hội cho bọn chủ lực đột nhập đại doanh.
Có điều bọn chúng không biết Giang Phong đang đi thị sát, nên lẻn đến đại trướng ở trung doanh âm mưu hành thích.
Xem ra trong bọn cường đạo cũng có nhân tài a.
Giang Phong liền đến xem xét tình hình.
Ở phía trước đại trướng, Cấm vệ đang cùng một toán thích khách chiến đấu.
Thích khách có mười tên, đều vận hắc y, bịt mặt, thực lực cũng đáng kể, nhưng đều không phải là đối thủ của Cấm vệ quân, bị đánh đến tối tăm cả mặt mũi.
Bọn thích khách thân pháp nhanh nhẹn, sức lực cũng rất mạnh mẽ, đại đao múa tít rất có khí thế.
Nhưng Cấm vệ quân đẳng cấp đều là 50, lại được huấn luyện bài bản, có nhiều kỹ năng chiến đấu, thừa sức ứng phó.
Chưa đầy nửa khắc là bọn thích khách thương tích đầy mình, hắc y chuyển thành huyết y.
Sau một hồi chiến đấu, trong bọn thích khách có một gã khiến Giang Phong chú ý.
Gã này thân thể cao lớn, sức lực hùng mạnh, chiến đấu hung hãn, giữa bọn thích khách nổi bật hẳn lên.
Mỗi khi đại đao của gã và trường thương của Cấm vệ chạm nhau, đều khiến trường thương chấn động rung lên.
Đáng ra sức lực của gã so với Cấm vệ phải ngang tài ngang sức.
Có điều gã dường như chỉ biết đâm ngang chém dọc, chiến đấu chẳng có pháp tắc gì.
Thành ra không là đối thủ, bị đánh đến cuống cả tay chân, hầu như chỉ còn đường phòng thủ.
Thấy chiến đấu chẳng có huyền niệm gì, Giang Phong khẽ lắc đầu, truyền lệnh :
– Tất cả cùng lên.
Bắt sống bọn chúng.
Cấm vệ quân vâng mệnh nhất tề xông lên, đồng loạt vung cán thương đập mạnh xuống người bọn thích khách.
Sau mấy lượt, bọn thích khách mỗi tên đều trúng mấy chục cán thương, bị đánh đến bất tỉnh.
Ngay cả gã đại hán cao lớn hung hãn kia cũng không ngoại lệ.
Giải quyết xong bọn chúng, Giang Phong lại truyền lệnh :
– Treo bọn chúng lên cột cờ thị chúng.
Trong doanh trại đều có cột cờ để treo quân kỳ.
Mười gã thích khách liền bị treo lên đó.
Sĩ binh được lệnh phân ca, luân phiên tuần phòng.
Sau vụ thích sát, việc tuần tra trong doanh trại càng thêm nghiêm ngặt.
Giang Phong không phải lo cho bản thân, mà chỉ lo Long nhi xảy ra bất trắc.
Giữa lúc Giang Phong đang lo nghĩ thì Long nhi lại rất hứng khởi, nói :
– Ba ba.
Cấm vệ quân thật anh dũng thiện chiến a.
Giang Phong chỉ đành khẽ cười, lắc đầu, cùng Long nhi chuyện trò.
Để qua thời gian, Giang Phong phái một đội Cấm vệ ra ngoài bắt về ít dã thú.
Chỉ một lúc sau, bọn họ theo ý Giang Phong đã mang về hơn chục con gà rừng, heo rừng là những dã thú có đẳng cấp thấp nhất.
Long nhi nhìn bầy dã thú, ngơ ngác hỏi :
– Ba ba.
Bắt chúng về chi vậy ?
Giang Phong mỉm cười :
– Để Long nhi tập luyện.
Long nhi sức còn yếu, chưa thể ra trận giết giặc, trước tiên hãy tập sát dã thú đi.
Long nhi gật đầu nói :
– Ba ba.
Long nhi sẽ cố gắng tập luyện để sớm có thể giúp ba ba giết giặc.
Vừa nói Long nhi vừa giơ quyền trượng lên, nhắm vào gà rừng đập mạnh xuống.
Nhưng gà rừng nào chịu để bị đập trúng, liền nhảy tránh.
Thế là Long nhi vác quyền trượng đuổi đánh gà rừng.
Giang Phong chỉ đành lắc đầu, ngồi một bên xem Long nhi luyện tập.
Long nhi sức yếu, phải đánh trúng gà rừng 5, 6 lần mới sát tử được.
Sát tử hết gà rừng, Long nhi thở hổn hển nói :
– Mệt quá ba ba ơi.
Giang Phong bật cười, bảo mấy gã Cấm vệ giữ chặt heo rừng cho Long nhi đánh.
Heo rừng có thể công kích, nếu không làm vậy, Giang Phong sợ Long nhi có thể bị thương.
Lần này thì dễ dàng hơn.
Tuy phải đánh trúng hơn 10 lần mới sát tử được heo rừng.
Nhưng mục tiêu lớn, lại cố định nên chỉ cần giơ lên đánh xuống là trúng.
Sát tử hết heo rừng thì Long nhi cũng đã đủ kinh nghiệm thăng lên cấp 2.
NPC khi thăng cấp thì điểm thuộc tính tùy vào chức nghiệp của họ mà tự động gia, không có điểm thuộc tính tự do.
Chẳng hạn như tế tự chức nghiệp, thì tỷ lệ gia điểm thuộc tính là 5 pháp lực, 3 sinh mạng, 1 lực lượng và 1 mẫn tiệp.
Sau khi thăng cấp, cảm thấy mình trở nên khỏe hơn, Long nhi hăng hái nói :
– Ba ba.
Luyện nữa.
Giang Phong mỉm cười, lệnh Cấm vệ tiếp tục đi bắt dã thú, nhưng lần này chỉ bắt những loại thú lớn như heo rừng, sói rừng.
Và Long nhi lại tiếp tục sát quái luyện cấp.
Độ nửa giờ sau, chợt có sĩ binh vào báo :
– Đại nhân.
Có người trên núi xuống, cầu kiến đại nhân.
Giang Phong chờ Long nhi sát tử con sói rừng xong, bảo Long nhi dừng tay, đoạn truyền lệnh :
– Đưa bọn họ vào đại trướng.
Lát sau, sĩ binh đưa vào một lão già tóc đã hoa râm nhưng dáng vẻ vẫn còn khỏe mạnh.
Theo sau lão còn có mười người khác, già có, trẻ có, nam có, nữ có.
Bọn họ đều có vẻ lo lắng.
Rõ ràng hiện tình đối bọn họ rất bất lợi.
Lão già hướng vào Giang Phong cung kính hành lễ, đoạn ngập ngừng nói :
– Đại nhân.
Bọn tiểu dân đều là lương dân.
Chẳng hiểu sao quan quân lại đến đóng quân trước trại, ngăn mọi người đi lại.
Không biết bọn tiểu dân đã phạm tội gì ạ.
Thấy lão không nhắc nhở gì đến chuyện thích sát, lại còn hỏi ngược lại.
Giang Phong cười nhạt, nói :
– Các ngươi là cường đạo, chuyên quấy nhiễu cướp phá các thôn làng mà còn hỏi đã phạm tội gì ư.
Quan quân đến đây đương nhiên là để tiêu diệt bọn cường đạo các ngươi.
Lão già vội nói :
– Đại nhân.
Oan cho bọn tiểu dân.
Bọn tiểu dân đều là bình dân lương thiện, nào có phải là cường đạo gì đâu.
Giang Phong nói :
– Dân chúng các thôn lân cận đều tố cáo các ngươi thường xuyên đến thôn họ cướp phá, hành vi đó chẳng phải là cường đạo thì là gì.
Lão già ngớ người, không biết nói sao.
Một gã thanh niên phía sau gã nổi giận nói :
– Đánh thì đánh.
Chúng ta sợ các ngươi sao ?
Giang Phong khẽ cười, nói :
– Vậy thì ngươi cứ dẫn người xuống đây đánh nhau với quan quân.
Xem ai sẽ thắng.
Quan quân nhân số còn đông hơn tổng số dân trên trại, lại được trang bị đầy đủ, nếu đánh nhau thì thắng bại quá rõ.
Gã kia tái mặt, hậm hực nói :
– Chúng ta cứ thủ chắc trên đó.
Các ngươi có giỏi thì tấn công lên thử xem.
Trại của bọn chúng nằm trên sườn núi, sơn đạo nhỏ hẹp lại khúc khuỷu quanh co, dễ thủ khó công.
Quan quân nếu tấn công lên, nhân số không đông hơn gấp 10 thì khó mà chiến thắng.
Mà cho dù nhân số đông đảo, có chiếm được trại thiệt hại cũng sẽ rất nặng nề.
Do vậy gã mới tự tin nói thế.