Đọc truyện Vương Mệnh – Chương 38: Long Đại Thiếu Gia
Sau khi giải quyết lão Man tộc đại vu, Giang Phong thống lĩnh 2 gã hộ vệ và 2 gã sĩ binh quay lại chủ chiến trường.
Lần này bốn gã cũng chịu trách nhiệm giải quyết bọn Man binh.
Bọn chúng cũng chẳng đáng để Giang Phong xuất thủ.
Bọn sĩ binh, hộ vệ đều 30, 40 cấp, đối phó mấy tên Man binh không có trở ngại gì.
Hai gã sĩ binh đối phó hai tên Man binh, tạm thời khó phân hơn kém.
Nhưng với hai gã hộ vệ thì chỉ có thể nói là đồ sát.
Nhất thời tiên huyết phân phi.
Bọn Man binh lần lượt đảo hạ.
Đám người kia đồng loạt trố mắt mà nhìn.
Một gã vì quá sửng sốt, phản ứng không kịp, bị một tên Man binh trước khi chết chồm lên người múa Độc trủy thủ đâm nhầu, ngậm ngùi hóa thành bạch quang, để lại thi thể trên nền đất lạnh.
Sau chừng một khắc, chiến cuộc đã tàn.
Hai gã hộ vệ theo Giang Phong đã lâu, rất thuần thục với việc thu thập chiến lợi phẩm, chỉ huy sĩ binh tập hợp chiến lợi phẩm về một chỗ.
Nhân thú đại chiến, tử vong hàng trăm, chỉ còn sót lại 4 người, trang bị rơi ra lên đến hơn trăm kiện.
Mấy gã may mắn còn sống sót kia nhìn số trang bị không khỏi đỏ mắt, nhưng không dám nói gì.
Thủ đoạn của bọn sĩ binh bọn họ mới vừa chứng kiến, nếu lúc này trở mặt, chắc chắn tử lộ một đường.
Một gã có vẻ là đầu lãnh tiến đến chỗ Giang Phong, nói :
– Bằng hữu, cám ơn đã giúp đỡ.
Ta là Long Đại Thiếu Gia.
Long Đại Thiếu Gia, từng có thời gian liệt danh trên Bài hành bảng, cũng đáng kể là nhân vật nổi danh.
Tuy gã ta đã cố tỏ ra khách khí, nhưng Giang Phong nhìn gã lại nhớ đến một chuyện không vui, vì thế không muốn kết thân với gã, cố ý lộ vẻ bất mãn, lạnh nhạt nói :
– Các ngươi trông có vẻ là giang hồ nhân sĩ, là môn hạ của môn phái nào ? Thật không biết phép tắc.
Gã kia hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn khách khí nói :
– Chúng ta là người của Thiên Long Bang.
Chẳng hay bằng hữu là …
Giang Phong càng lộ vẻ không vui, nói :
– Thiên Long Bang, chưa từng nghe thấy.
Chẳng phải lục tông mà cũng chẳng phải danh môn.
Hẳn là dân gian thế lực.
Các ngươi đến đây làm gì.
Có biết là bản địa không thể tùy tiện xâm nhập.
Giang Phong cố ý dùng toàn cổ ngữ, thần thần bí bí, khiến gã kia và đồng bọn một phen ngơ ngác.
Nhưng quả thật Giang Phong chưa từng nghe danh Thiên Long Bang, bởi khi hệ thống công cáo, Giang Phong đăng xuất nghỉ ngơi, không còn tại “Vương Mệnh”.
Một tên trong bọn thấy Giang Phong tỏ vẻ xem thường Thiên Long Bang, bất mãn lên tiếng :
– Tên kia.
Đừng thấy chúng ta khách khí rồi lên mặt.
Nơi này cũng chẳng phải là đất của ngươi.
Thiên Long Bang chúng ta là đệ nhất bang phái, không sợ gì ngươi.
Đúng là ngựa non không sợ hổ.
Đồng bọn của gã nghe nói đều kinh hãi.
Giang Phong đưa mắt nhìn gã.
Gã này có dáng vẻ trông như hoa hoa công tử, lại ngạo mạn khó ưa.
Ngạo mạn không phải là tội, vấn đề là phải có bản sự để ngạo mạn.
Giang Phong dùng sưu tra thuật nhìn gã một lượt, rồi hừ lạnh, nói :
– Ngươi là Long Nhị Thiếu Gia, môn hạ Chiến Thần Điện.
Gã kia nghênh mặt nói :
– Đúng, ta là Long Nhị Thiếu Gia, môn hạ Chiến Thần Điện, đồng thời là phó bang chủ Thiên Long Bang.
Đại ca ta là Long Đại Thiếu Gia, bang chủ Thiên Long Bang.
Giang Phong khẽ hừ một tiếng, trầm giọng nói :
– Thiên Long Bang là gì kia chứ.
Dân gian thế lực nho nhỏ có gì đáng kể.
Hừ.
Dù ngươi là môn hạ Chiến Thần Điện, Vô Ảnh Kiếm đối ta còn khách khí đôi phần, chẳng khi nào vì kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi mà làm hại quan hệ giữa lưỡng tông.
Không biết phép tắc, bất phân tôn ty.
Hạng như ngươi không đáng được trọng dụng.
Kể từ nay, ngươi vĩnh viễn không có được hảo cảm từ Học Viện, đồng thời, bất kỳ thành viên nào của Thiên Long Bang, muốn gia nhập Học Viện, yêu cầu đều nhân đôi.
Giang Phong hiện giờ đường đường là nhị phẩm đại quan, phẩm hàm ngang Châu mục, lại là viện trưởng Tử Long Học Viện, nhất môn chi chủ, hơn nữa vốn không ưa mấy gã hoa hoa công tử ỷ thế ngạo mạn nên mới nói thế.
Những lời đó càng làm bọn họ hiểu lầm, nghĩ Giang Phong là NPC quan viên, hoặc nhất môn chi chủ, chủ nhân của Học Viện gì đó.
Trong “Vương Mệnh”, những đặc thù NPC được phú cho trí tuệ nhân tạo thì không khác gì người chơi, chỉ có thể dựa vào cách nói năng, cử chỉ mà phán đoán thân phận.
Lúc này, hai gã hộ vệ thu thập xong chiến lợi phẩm, bước đến trước Giang Phong hồi báo :
– Đại nhân.
Mọi sự đã xong.
Giang Phong gật đầu, nhìn Long Đại Thiếu Gia nói :
– Nơi đây là địa hạt của An Phú Trấn, không hoan nghênh giang hồ nhân sĩ.
Các ngươi đến đây làm gì ? Sinh sự thị phi ở đây không có lợi cho các ngươi đâu.
Long Đại Thiếu Gia ngần ngừ giây lát, rồi nói :
– Tôn sư, chúng ta tiếp nhận một nhiệm vụ, cần đi đến Nghĩa Khánh thôn.
Chẳng hay Nghĩa Khánh thôn có ở gần đây không ạ ?
Gã thấy Long Nhị Thiếu Gia đắc tội Giang Phong, bị Học Viện vĩnh viễn cấm cửa, còn liên lụy đến cả Thiên Long Bang, nên cố gắng lựa lời cẩn thận.
Tuy gã không biết Học Viện đó là gì, nhưng đã gọi là Học Viện, hẳn là một danh môn đại phái, và nhiều khả năng là ẩn tàng môn phái.
Do đó nên mới gọi Giang Phong là Tôn sư.
Giang Phong nói :
– Các ngươi đi dọc theo bờ Nguyên Giang xuôi về phía hạ lưu vài dặm là đến Nghĩa Khánh thôn.
Đến đấy, nếu các ngươi không muốn tiếp tục băng rừng thì có thể nhờ thôn trưởng dùng thuyền đưa các ngươi đến An Phú Trấn.
Từ An Phú Trấn đi về phía đông hơn 50 dặm là đến Lục Hoa Trấn.
Nghe nói đến Lục Hoa Trấn, cả bọn giật nảy mình, đồng thời vô cùng hoan hỉ.
Cả bọn đang lo lắng vì phải hoàn thành nhiệm vụ mà chậm trễ, không kịp đến Lục Hoa Trấn tham gia phiên đấu giá của Tử Long Các vào ngày mai.
Nếu đi theo đường cũ trở về, dù không bị lạc trong rừng thì ngày mai cũng không thể đến kịp Lục Hoa Trấn.
Cả bọn hoan hỉ, vừa định cáo từ lên đường, chợt Long Đại Thiếu Gia nhớ ra một chuyện, cung kính vái dài hỏi :
– Tôn sư.
Chẳng hay Học Viện là môn phái nào thế ạ ?
Gã đoán Giang Phong là NPC nên cũng cố gắng không dùng những từ ngữ hiện đại.
Giang Phong khẽ cười, nói :
– Tử Long Học Viện không phải là giang hồ môn phái, mà là Học Viện duy nhất của triều đình, chuyên đào tạo một số đặc thù chức nghiệp, như văn quan, thuật sĩ, dược sư, nhạc sư, tế tự.
Long Đại Thiếu Gia cả kinh, toàn là ẩn tàng chức nghiệp a.
Đặc biệt là tế tự.
Người nào thường chơi game online đều biết tác dụng của tế tự, chuyên nghiệp bảo mẫu a.
Năm đại môn phái chính thức mà hệ thống đề cập, không có môn phái nào đào tạo tế tự, một chức nghiệp rất quan trọng đối với một bang phái lớn, đặc biệt là Thiên Long Bang đang muốn hùng bá giang hồ.
Nghĩ đến đây, gã thầm tức giận Long Nhị Thiếu Gia làm liên lụy đến Thiên Long Bang.
Suy nghĩ giây lát, gã lại cung kính hỏi :
– Tôn sư.
Vãn bối nghe nói chỉ cần lập được công lao thì có thể phân phong lãnh địa, trở thành văn quan.
Chẳng lẽ cũng có thể học tập rồi trở thành văn quan.
Giang Phong nói :
– Lập công rồi được triều đình phân phong lãnh địa, chỉ trở thành quan chức, chủ yếu là võ tướng, chứ không phải văn quan.
Văn quan phải là người thông hiểu chính trị, biết xử lý chính sự, trên thuận lòng thượng cấp, dưới thuận ý chúng dân.
Một lãnh địa nếu không có văn quan cai trị, chính sự khó thông, nếu may không bạo loạn thì cũng khó lòng thăng cấp.
Tất nhiên nếu các ngươi thiên sinh đã có tài chính trị thì ngoại lệ.
Ngoài ra, nếu các ngươi lập được đại công, triều đình cũng có thể phái văn quan theo phụ tá.
Văn quan được biệt phái dù làm việc cho các ngươi, nhưng vẫn là quan chức của triều đình.
Long Đại Thiếu Gia mừng thầm, trong cái rủi có cái may, nhờ vậy mà biết được không ít “thông tin nội bộ”.
Gã còn định hỏi thêm nữa, nhưng Giang Phong xua tay nói :
– Các ngươi đi được rồi đấy.
Long Đại Thiếu Gia thầm tiếc, không biết làm sao, đành cáo từ lên đường, thẳng đến Nghĩa Khánh thôn.
Bọn họ cũng mong sớm hoàn thành nhiệm vụ để còn kịp đến Lục Hoa Trấn.