Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 130


Đọc truyện Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà – Chương 130


Ba năm sau… tại thôn Dạ Kinh thành Trì Châu…
– Này huynh gì đó ơi… có thể cho bọn đệ xin ít táo được không?
– Mấy đệ cứ vào đây.
Đám trẻ vui mừng chạy vào, nam nhân kia đem ra rất nhiều táo ngon phát cho bọn nó.

Một trong mấy đứa trẻ lén nhìn vào bên trong rồi nhà rồi ngây ngô hỏi nam nhân kia.
– Huynh sống một mình sao?
– Ta sống một mình, nếu có thời gian đệ có thể đến đây chơi.
– Thật sao ạ?
– Thật.
– Đệ là A Diễm, còn huynh?
– Cứ gọi ta là Bá Duệ.
Đám trẻ được ăn no nê lại còn được hắn cho mang về, Bá Duệ đã từ bỏ tất cả một thân một mình đến nơi này sinh sống.

Hắn vì  nỗi mặc cảm nên hầu như không hề tiếp xúc với ai chỉ quanh quẩn trên núi, lâu lâu sẽ có đám trẻ chạy đến tìm hắn để xin táo.
Bá Duệ sống trong một ngôi nhà nhỏ, vườn của hắn trồng rất nhiều cây táo và hoa.

Là loài hoa mà người hắn yêu thích nhất, trong vườn còn có cả thỏ nữa cũng là do hắn mang theo.

Ngày hắn rời khỏi cung trong người chỉ mang theo một cặp thỏ con và thanh kiếm ngoài ra thì không mang theo bất kỳ gì cả.

Hắn đi trong lặng thầm, ngày  hắn đi cũng là người tuyết đầu mùa rơi.
Bá Duệ đi vào trong nhà, hắn vẫn giữ thói quen luyện chữ, đang chăm chú luyện viết thì bên ngoài có tiếng gọi lớn.
– Bá Duệ… huynh có bên trong không?
– Là ai?
– Là đệ, A Diễm.
– Vào đi.
A Diễm chạy vào, nó nhìn hắn rồi bỗng òa khóc.

Nó đưa đến trước mặt hắn một phong thư ấm ức khóc lớn.
– Đệ về nhà đã không còn thấy tỷ tỷ đâu nữa, trên bàn chỉ có cái này huynh có thể đọc được giúp đệ không?
– Đệ không biết chữ?
– Từ nhỏ đã không được học chữ vì học chữ rất tốn tiền, nhà đệ lại nghèo mình tỷ tỷ lo cho đệ nên đệ đã không đến trường.
Bá Duệ mở lá thư bên trong ra xem, đại khái tỷ tỷ nó dặn nó nhớ ăn uống đầy đủ.

Tỷ nó phải bán thân vào nhà người khác vì món nợ của phụ thân để lại.

Duệ vương đi đến giường mình cầm lấy ra một túi lớn nắm tay nó không nói gì mà rời đi.
Bá Duệ đội chiếc nón có màng che màu đen, hắn đến để chuộc tỷ tỷ của A Diễm ra và thay hai người trả món nợ kia.

Nhìn thấy tiền đương nhiên đám nhà giàu nhanh chóng thả người, hai tỷ đệ của nó đã quỳ lạy ơn cứu mạng của hắn.
– Không cần mang ơn ta, hãy sống sao cho đáng đừng mắc sai lầm như ta rồi lại ân hận cả đời.
– Bá Duệ… huynh có thể luyện võ dạy chữ cho đệ không?
– Vì sao đệ lại muốn học?
– Đệ muốn mình mạnh mẽ để bảo vệ người cần bảo vệ, tỷ tỷ… đệ cần bảo vệ tỷ ấy.
Bá Duệ xoa đầu nó, tư chất đứa trẻ này rất giống Lý Ngao nhưng có lẽ Lý Ngao nhỉnh hơn nó một chút vì đã trải qua những chuyện mà có lẽ nó chưa bao giờ nghĩ đến.
Ngôi nhà nhỏ của hắn từ ngày nhận dạy chữ cho A Diễm thì đông vui hơn hẳn.

Người lớn trong thôi cũng kéo đến, họ gửi nhờ con họ cho hắn dậy biết cái chữ.

Đa phần là dân nghèo muốn cho con đi học thì phải vào trong thành nhưng phí học ở đó so với họ thì hơi quá sức.
– Bá Duệ, tỷ tỷ và mọi người nhờ đệ  mang cái này đến cho huynh.
– Đa tạ, mọi người không cần khách sáo như thế này đâu.
Duệ vương nhận lấy thứ trên tay A Diễm, hắn đưa cho nó một giỏ lớn táo đỏ vừa mới hái xong nhờ nó mang về cho mọi người.
A Diễm vui vẻ mang nó về làng, trong lòng hôm nay đông vui hơn hằng ngày vì có một vị lang y đến đây chữa bệnh miễn phí.

Họ sẽ ở đây một tháng nên mọi người không cần phải bon chen chờ đến lượt.
Cứ cách một năm họ lại đến làng nhỏ này, A Diễm chạy vào đám đông, nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ hơn mình đang chơi một mình bên góc liền đi đến giơ ra trước mặt đứa trẻ kia trái táo to nhất.
– Cho đệ này.
– A… là táo đỏ… Lý Ngao ca ca… huynh nhìn xem là táo đỏ này.
– Táo đỏ?

Lý Ngao chạy đến nhìn số táo đỏ trong giỏ A Diễm vội hỏi nó.
– Cho hỏi số táo này đệ hái ở đâu?
– Huynh muốn biết để làm gì?
Một người ở gần đó nghe được cuộc nói chuyện của ba đứa trẻ nên đi đến, người đó tự tiện cầm lấy một quả táo cắn mạnh nó.

Ánh mắt mở to long lanh nhìn quả  táo trên tay mình mỉm cười.
– Chính là mùi vị này nhưng… loại táo này trong hoàng cung mới có vì sao ngươi lại có?
– Là Bá Duệ, huynh ấy đã cho ta.
– Bá Duệ?
A Diễm gật đầu, nó chỉ tay về phía bìa rừng chậm rãi nói.
– Huynh ấy ở sâu trong núi, đi thẳng một đường là đến.

Huynh ấy trồng rất nhiều táo hầu như chỉ đem cho chứ không bao giờ ăn.
Người ấy ngồi xuống bên cạnh nó, ánh mắt lộ rõ mong chờ vội hỏi nó.
– Vậy ngươi có biết người đó đã chuyển đến đây lâu chưa? Và vì sao ngài ấy lại không ăn táo không?
A Diễm gãi đầu suy nghĩ một lúc rồi phì cười.
– Huynh ấy đến đây ba năm rồi nhưng chỉ ở trên rừng không hề xuống núi.

Lúc đầu người dân trong làng thấy giỏ táo lớn đặt ngoài bìa rừng nên có chút nghi ngờ.

Người đi săn tình cờ nhìn thấy ngôi nhà nhỏ trồng rất nhiều táo nên mới biết huynh ấy ở đấy.
– Còn về việc không ăn táo?
– Huynh ấy nói mình không đủ tư cách để ăn nó, huynh ấy nói gì mà người dơ bẩn thì không thể ăn nó được.
Nam nhân đó cười tươi rồi đứng dậy đi chuẩn bị những thứ cần thiết, A Diễm không biết sao người này lại hỏi Bá Duệ nhưng nó thấy người này không hề có thành kiến với huynh ấy.

Trước khi rời đi A Diễm còn đưa cho Lý Ngao một ít táo nói là ăn lấy thảo.
Ngày đầu tiên diễn ra suôn sẻ, mọi thứ đã được chuẩn bị hết chỉ chờ đến ngày mai sẽ khám bệnh cho mọi người.

Nam nhân kia thơ thẩn ngồi trước hiên nhà nhìn khung cảnh yên bình trước mắt tâm trạng có chút mơ hồ nhớ lại chuyện ngày xưa.
– Phụ thân, người lại nhớ sói xám sao?
– Uy Uy, con không ngủ sao?
Đứng trẻ tầm khoảng bốn tuổi chạy đến dụi mặt mình vào người y là nũng.
– Lý Ngao huynh ấy nói sẽ làm bánh táo cho con nên con muốn chờ.

Phụ thân, có phải sói xám giận con không?
– Sao con lại nói vậy?
– Vậy tại sao Uy Uy lớn thế này rồi mà sói xám vẫn không đến tìm?
Nam nhân đó khựng người, y không nói gì chỉ im lặng vuốt tóc nó.

Đứa trẻ này tư chất thông minh rất giống người kia y sợ rằng mình sẽ không giấu được nó lâu.
– Bánh đến rồi đây.
Lý Ngao từ trong nhà cầm đĩa lớn đầy bánh chạy ra chỗ hai người, dù còn nhỏ nhưng Lý Ngao lại đảm nhiệm việc nấu ăn cho ba người.

Nam nhân kia nhìn thấy bánh táo mắt y không hiểu sao lại cay xòe, y cầm lấy một cái cắn nhẹ một cái từ từ cảm nhận.
– Rất giống với vị táo mà hắn làm nhưng không ngon bằng.
– Không phải là người nắm công thức đó đang ở trên núi sao? Chỉ cần nghĩa phụ đi lên sẽ gặp được.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng đã có người đến gõ cửa.

Nam nhân kia nghe xong liền cầm lấy túi xách của mình rồi bỏ đi ra ngoài.

Lý Ngao tỉnh giấc đã không thấy người đâu, chuyện này nó cũng đã quá quen rồi, nó đi ra sau bếp nấu chút gì đó để lát nữa ba người cùng dùng.
Uy Uy ngủ dậy không thấy người đâu, thằng bé tự mang giày lấy túi nhỏ bỏ đầu bánh táo khi tối nó lén giấu bớt mang vào rồi nhẹ nhàng chạy ra khỏi nhà.
Đến gần trưa nam nhân kia mới trở về, không thấy ai trong nhà y đành gọi lớn.
– Lý Ngao, Uy Uy.
– Vâng, con đang phơi thuốc phía sau.
Nam nhân kia đi thẳng ra phía sau, chỉ thấy mình Lý Ngao y chau mày.
– Uy Uy đâu?
– Không phải đệ ấy vẫn còn ngủ sao ạ?
Nhận ra vấn đề hai người nhanh chóng chạy đi tìm Uy Uy, thôn Dạ Kinh không quá lớn y nhưng y đã tìm quanh một lượt vẫn không thấy thằng bé đâu.

Người dân cũng chạy đi tìm giúp y, có người nghi ngờ thằng nhỏ đã lạc vào rừng nên đã huy động người vào rừng tìm kiếm.

– Chúng ta phải nhanh chia nhau vào rừng trước khi trời tối phải tìm ra thằng bé.

Ta nghe Bá Duệ nói dạo gần đây trên núi xuất hiện nhiều thú dữ cầu mong thằng bé không sao.
– A Diễm đã chạy lên tìm Bá Duệ, thần y người cũng không cần quá lo lắng.
– Vâng.
Nam nhân kia không còn biết gì nữa, y cùng với dòng người chạy lên núi, vừa đi vừa gọi Uy Uy trong vô vọng.

Uy Uy chính là tất cả với y, nếu như thằng bé có chuyện gì y sẽ không sống nổi mất.
Nam nhân kia khụy luôn xuống đất, y không còn sức nữa khi thấy chiếc giày của con trai mình được một người nhặt được.
– Uy Uy… là giày của thằng bé…
– Thực sự là giày của thằng bé sao?
– Đúng… chính là nó.
Mọi người nhìn nhau rồi tản ra, giày thằng bé ở đây chắc chắn nó cũng chỉ ở đâu quanh đây mà thôi.

Bất ngờ họ nghe được tiếng gầm lớn phát ra gần đó, mọi người tay nắm chặt vũ khí tụm lại gần nhau nhỏ giọng.
– Là tiếng gầm của cọp, nó lại xuất hiện rồi.
– Uy Uy…
Nam nhân kia cảm nhận được con trai mình ở gần đây nên đã bỏ chạy trước.

Người đó chạy theo hướng nơi vừa phát ra tiếng gầm.
– Nghĩa phụ chờ con.
Lý Ngao cùng mọi người chạy theo y, nam nhân kia chạy đến nơi cũng là lúc con cọp kia nhảy vồ về phía Uy Uy.

Nam nhân kia thất kinh, y chỉ biết trừng mắt hét lớn.
– Làm ơn… đừng mà…
– Rầm…
Hình như con thú đã chụp hụt con mồi, Uy Uy cảm nhận được hơi ấm cứ ngỡ là phụ thân của mình nên đã òa khóc nức nở.

Nhưng khi ngửi mùi thơm lại không phải mùi thơm trên người phụ thân nó, thằng bé mở mắt ngẩng đầu nhìn người trước mặt vô tình buột miệng gọi.
– Sói lớn là người đúng không?
– Uy Uy.
– A… phụ thân.
Bá Duệ thả thằng bé ra, hắn không có thời gian nhìn phụ thân nó là ai mà tìm cách đối phó với con vật hung dữ này.

Kiếm cầm chặt trên tay hắn lao thẳng về con vật, nhìn khung cảnh này không khác gì hai mãnh thú đang đại chiến lẫn nhau tranh giành con mồi.
Bá Duệ chật vật một lúc cũng hạ được nó, hắn lau đi vết máu trên mặt mình thở dài một hơi rồi bắt đầu xẻ thịt con thú.

Hắn lấy một cái đùi phần còn lại để dân làng tự chia nhau.

Uy Uy nhìn thấy hắn chuẩn bị rời đi vội nắm lấy tay nam nhân kia chạy đến chỗ hắn gọi lớn.
– Sói xám, người giận con sao?
Bá Duệ dừng chân, chậm rãi quay người lại kinh ngạc khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình lại là Cố Mạn.

Lý Ngao cũng chạy lại, nhìn cơ thể đầy mùi máu tanh của hắn nó có phần rụt rè nhỏ giọng.
– Duệ vương.
– Ta là Bá Duệ, Duệ vương đã băng hà cách đây ba tháng vì tâm bệnh rồi.
Duệ vương quay người định rời đi nhưng Uy Uyđã nhanh hơn một bước.

Nó chạy đến ôm chặt lấy chân của hắn khóc lóc cầu xin.
– Sói xám bảo sẽ đợi thỏ, nhưng khi thỏ sinh ra thỏ con sói xám lại tức giận rời đi.

Con đáng bị người ghét bỏ vậy sao?
Bịch… Cái đùi thịt lớn rơi xuống đất, Bá Duệ nhìn Cố Mạn rồi nhìn xuống đứa nhỏ nước mắt không tự chủ mà rơi.

Hắn ngồi xuống xoa đầu đứa trẻ như cách hắn đã từng dỗ ngọt y.
– Sói xám không hề giận ai cả, chỉ vì sói xám đã làm một điều rất tồi tệ nên không dám nhìn mặt ai.
– Người nói xạo, phụ thân nói sói xám giận con vì con hư nên mới không đến tìm con.
Cố Duệ hôn lên trán nó, hắn bế Uy Uy đứng dậy, đi đến gần Cố Mạn khó khăn lắm mới mở lời.

– Xin lỗi…
Chát… chát… chát… chát… chát…
Năm cái tát lần lượt giáng xuống mặt hắn, Cố Mạn cũng khóc, y nhìn nam nhân ngày đêm mình mong chờ.

Khi nghe tin hắn qua đời vì bạo bệnh y như hóa điên, nhưng khi nhận được thư của Châu Thổ nói hắn không phải chết mà đã rời cung lang bạt thì y lại hận hắn hơn.
Y cũng đã thử đi tìm tung tích của hắn nhưng lại không một ai hay biết.

Bây giờ đứng trước mặt y lại là một Bá Duệ gầy ốm da xanh xao, gương mặt mệt mỏi  đôi mắt thâm quầng.

Y không chịu được đã cắn môi mình đến chảy máu, đau đớn hỏi hắn.
– Tại sao? Tại sao ngươi lại ra nông nổi này?
Bá Duệ đặt Uy Uy xuống đất, hắn nhặt lấy chiếc đùi thịt của mình bước lùi một bước gượng cười.
– Duệ vương ngươi tìm đã chết rồi, ta chỉ là một tên chưa rõ sống chết nên xin lỗi… khụ… khụ…
Duệ vương không ngừng ho ra máu, hắn sợ Cố Mạn nhận ra nên vội chạy đi.
– Xin ngươi… đừng trốn ta nữa… xin ngươi…
Cố Mạn ôm chặt lấy hắn từ phía sau, y liên tục lắc đầu vì tim y sắp không chịu đựng được nữa rồi.

Cố Mạn nấc nghẹn, khi vừa nhìn thấy hắn tim y đập loạn đến chừng nào.

Nhưng khi thấy hắn lạnh nhạt với mình còn muốn bỏ đi y lại hoảng sợ, sợ hắn lại vĩnh viễn biến mất một lần nữa.
– Ta không oán trách ngươi, Uy Uy chính là con trai của ngươi.

Ta cũng biết ngươi bị gài bẫy của ả Dã Dã kia nhưng lại không cho ngươi giải thích.

Nhìn thấy ánh mắt bất lực đó của ngươi tâm can ta cũng đau lắm nhưng ta cũng rất mệt mỏi… mệt mỏi khi phải yêu một vị đế vương như ngươi.
– Duệ vương là một tên khốn nạn, chính hắn đã đạp đổ tất cả.

Hắn chấp niệm tuyết đầu mùa sẽ rước người về nhưng lại bị ám ảnh bởi chính tuyết đầu mùa.

Vì nó mà hắn đã mất đi người mình thương, vì nó mà hắn không thể nào yên giấc.
– Bá Duệ…
– Dù đã ở bên người hắn yêu nhưng chỉ cần nhắm mắt hắn lại nhìn thấy cảnh tượng người mình yêu lấy máu thay hỉ phục lạnh lẽo nằm trong hắn thật tâm hắn không thể nào chịu được.

Hắn bị ám ảnh với tuyết đầu mùa, hắn thường trốn một nơi không ai nhìn thấy để nôn thốc nôn tháo, kinh tởm thứ tuyết ấy.
– Bá Duệ, ta xin lỗi…
– Hắn run sợ không biết phải giải thích thế nào về chuyện có người thứ ba chen vào.

Hắn mong y giúp hắn gỡ rối vì trong chuyện tình cảm y biết hắn ngu ngốc đến mức nào.

Nhưng niềm hi vọng của hắn bị dập tắt khi tận mắt nhìn thấy chuyện kia.

Khi đó hắn biết… hắn đã không còn hi vọng.
Cố Mạn biết rõ nhưng vì lúc đó lòng tự tôn của y, y cảm thấy mình bị phản bội, thấy mình như một thằng hề nên đã phớt lờ ánh mắt cầu cứu của hắn mà lướt đi như không hay biết gì.

Y đã hối hận về chuyện đó, y biết hắn rất ngốc trong chuyện tình cảm nhưng lại ích kỷ ôm lấy cái thai cùng Lý Ngao âm thầm bỏ trốn.
– Bá Duệ, xin ngươi… ở lại bên ta và con.

Uy Uy cần ngươi ta cần ngươi…
– Vì sao ngươi phải cầu xin ta trong khi ta là người sai hoàn toàn?
– Sói xám, người không thương Uy Uy sao? Uy Uy đã rất ngoan chỉ là lần này vì muốn gặp người nên con mới tự ý lên đây.
Bá Duệ nuốt khan một tiếng, hắn quay người ôm chầm lấy Cố Mạn.

Hắn nên là người cầu xin y đừng rời xa mình, nực cười thật khi kẻ làm tổn thương người khác lại được ngượi bị làm tổn thương chạy đến xin lỗi.
– Cố Mạn, ta…
Bá Duệ  muốn nói nhưng lại im lặng, hắn gục hẳn lên người Cố Mạn, Uy Uy đứng ngay dưới hai người nó giật mình khi có gì đó mới nhỏ lên trán mình.

Lý Ngao nhìn thấy vội đưa tay chạm vào thành bụng của hắn vội hét lớn.
– Máu…
Cố Mạn đã nhờ người dân đưa hắn về nhà mình, bàn tay luống cuống xử lý vết thương cho hắn.

Người dân thấy không còn việc của họ nữa nên đã ra về, họ không quên giao cho Lý Ngao phần đùi mà Bá Duệ đã lấy.
Có Mạn lục trong đống hành lý của mình lấy được một đoạn xích đã đem buộc chặt chân hắn vào cạnh giường trách việc hắn lại bỏ trốn.

Lý Ngao thở dài, lúc trước một hai muốn cắt đứt bây giờ lại nhất quyết giữ lại.
Nghĩ lại nó thấy y lúc đó cũng có một phần lỗi, nó cũng nhìn thấy ánh mắt của Duệ vương lúc đó nhưng không ngờ là ánh mắt cầu cứu của người.
Bá Duệ sau khi tỉnh dậy đúng là hắn đã có ý định bỏ trốn vì tội lỗi nên hắn không muốn gây thêm phiền phức cho y.

Nhưng không ngờ Cố Mạn lại thẳng tay đánh hắn, đánh đến khi hắn không chịu được nữa mới buông tha.

Uy Uy ngày nào cũng cầm bánh táo đến cho hắn, hôm nay nó còn lén lấy chìa khóa mở trói cho hắn.
– Sói xám, nếu người không muốn ở bên cạnh con thì có thể đi.


Con sẽ nói với phụ thân rằng Uy Uy không muốn tìm sói xám nữa.

Và thỏ con lại không có phụ thân… thỏ con lại là đứa trẻ mồ côi.

Nhưng người yên tâm, con sẽ mạnh mẽ vượt qua, phụ thân người có thể ôm con một cái được không?
– Uy Uy…
Cố Mạn nấp ở bên ngoài nhìn thấy hắn mở lòng với Uy Uy không kìm được mà đã khóc.

Bất ngờ y cảm nhận có hơi ấm bao trùm lấy cơ thể mình nhưng cảm nhận này không phải của Bá Duệ.
– Ngươi… mau cút ra, buông ta ra…
– Cố Mạn?
Duệ vương vội chạy ra ngoài một cước đá ven tên khốn kia ra xa, Cố Mạn ôm lấy cơ thể mình không ngừng run rẩy.

Bá Duệ tức giận lao đến đấm liên tục vào mặt tên kia, đột nhiên dưới bụng hắn có một vòng tay lôi người lại.
– Đừng đánh, chết người đấy.
– Cố Mạn… lần này ta tha cho ngươi, đừng để ta nhìn thấy ngươi thêm một lần nào nữa.

Cút.
Bá Duệ nhất bổng Cố Mạn đi vào bên trong, tính chiếm hữu của hắn vẫn vậy.

Hắn đặt y ngồi trên giường kiểm tra qua một lượt cho y rồi mới dám thở phào.
– Nếu ngươi có chuyện gì ta sẽ chết mất.
– Đáng sợ… thật sự rất đáng sợ…
– Cố Mạn… ta biết bây giờ đã quá trễ, bước cuối cùng hãy để ta bước.

Ngôi nhà nhỏ của ta có thể đủ bốn người sinh sống, ngươi đồng ý trở thành nương tử của ta sống một cuộc sống không cao sang, không tước vị, không quyền lực?
– Thứ ta muốn là tự do, cùng người của mình tự do bay lượn.

Nếu con sói xám chấp nhận từ bỏ tất cả vì con thỏ kia vậy tại sao con thỏ có thể làm ngơ? Ta đồng ý.
Lý Ngao vội che mắt cả hai lại, cảnh tượng hai người lớn hôn nhau tại sao lại để hai đứa trẻ như nó nhìn thấy cơ chứ?
Tin đồn thần y chính là người mà Bá Duệ hay nhắc đến lang truyền rất nhanh.

Hắn cũng đã nhờ dân làng chuẩn bị giúp mình để có thể rước người về dinh.

Không linh đình, không sa hoa nhưng vẫn náo nhiệt vui vẻ.
Ai cũng chúc phúc cho người, buổi tiệc chỉ có mấy món đơn giản nhưng cũng chính là lòng thành mà hai người gửi đến dân làng.

Cố Mạn cứ cười suốt, đến khi buổi tiệc đã tàn y lững thững đi ra vườn táo ngồi ở đó mà cười ngốc.
– Thỏ con à, ta thắng rồi này.

Ta có thể khiến đế vương đơn độc từ bỏ đi chiếc ngai của mình vì ta mà sống một nơi tồi tàn như vậy.
– Vì ngươi xứng đáng để ta từ bỏ tất cả, lúc trước ta có nói thiên hạ ngươi là bách tính nhưng thiên hạ trong lòng ta chỉ có mình ngươi.
– Hôn ta…
– Nương tử, chúng ta có thể động phòng ở nơi trăng thanh gió mát này không?
– Tâm duyệt người, điều người muốn đều được.
– Tâm duyệt người, lâu ngày suy tình hay nhất kiến chung tình cũng chỉ có ngươi.

Cố Mạn, đa tạ ngươi đã chịu ở bên một tên khốn như ta.
Có người từng nói tình yêu của họ là chuỗi ngày đau khổ, vì yêu mà hi sinh, vì yêu mà nhàm chán, vì yêu mà sinh hận, vì yêu mà mệt mỏi và vì yêu mà buông bỏ.
Nhưng đâu mấy ai hiểu, họ có đau khổ mới đến được hạnh phúc, có hi sinh mới biết đối phương quan trọng đến mức nào, có nhàm chán mới biết nắm giữ, có mệt mỏi mới có niềm vui và có buông bỏ mới có hối hận và lại tìm thấy nhau.
Đối với đế vương thiên hạ hắn nhắc đến chính là y, kẻ đã từng bước đưa hắn lên nắm ngai vàng.
Đối với phù thủy thiên hạ chính là bách tính, y muốn bách tính phải cúi đầu hoàn toàn mà phục tùng hắn.
Ngay từ đầu hai người không ai hiểu ai, kẻ khao khát chiếm hữu, kẻ cầu mong tự do.

Hai con đường song song cuối cùng cũng tìm được ngã rẽ tạo ra kết tinh của chính bọn họ.

Chính nó đã cứu rỗi tâm hồn và trái tim tự làm nhau đau của hai người.

Ai cũng ngốc nghếch trong cách yêu của mình nhưng cũng may họ vẫn còn niềm tin vào đối phương và cuối cùng cũng đã đến được với nhau.
Ta không cưới nhau dưới cái hẹn của tuyết đầu mùa vậy thì ta sẽ cưới nhau dưới ánh nguyệt của mùa xuân khoe sắc.
Ai nói thỏ không thể nào thuồng sói, ai nói sói không thể buông bỏ để chạy đến bên thỏ.

Cố Mạn y đã làm được, thuồng hóa được một con sói đầu đàn và lãi thêm con thỏ lai sói khác.

Đối với y đó mới chính là hạnh phúc, màn kịch cuối cùng cũng đã hạ.

Ai săn đuổi ai chỉ có người bày trận mới hiểu, một cái nhếch mép chấm dứt cuộc săn.
HẾT.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.