Đọc truyện Vương Hậu Nữ Tướng Cung – Chương 61
Tôi ngạc nhiên nói:
” Muội ghi nhớ làm gì?”
Lưu Chu đỏ mặt, lúng túng nói:
” Sau này nô tỳ gả cho người khác, cũng muốn bắt chước chiêu này của tiểu chủ.”
Tôi cười vật vã:
” Nha đầu chết tiệt này, mới có tí tuổi mà muốn có trượng phu?”
Lưu Chu đỏ mặt:
” Sao tiểu thư lại như vậy, người ta nói với tỷ hai câu mà tỷ lại chê cười muội.”
Tôi miễn cưỡng ngừng cười:
” Được, được, ta không cười muội, sau này ta nhất định kiếm một hôn sự tốt cho muội, để muội hoàn thành tâm nguyện.”
***
Ngày tiếp theo, tổng quản nội vụ phủ Hoàng Quy Toàn tự mình dẫn theo đám thái giám và cung nữ tới cung tôi.
Thấy tôi, vội vàng dập đầu cười nói:
” Hoàn chủ tử cát tường!”
Tôi mỉm cười nói:
” Hoàng tổng quản trí nhớ kém quá, ta là Hoàn tần, chỉ có thể coi là tiểu chủ,không được xưng là Chủ tử.”
Hoàng Quy Toàn cười mỉa nói:
” Trí nhớ nô tài dạo này kém.
Nhưng trong tâm tư nô tài luôn nghĩ tiểu chủ được thánh sủng như vậy, trở thành chủ tử cũng là chuyện sớm muộn, đó là lý do mà nô tài nhanh miệng gọi tiểu chủ trước.”
Tôi lại cười nói:
” Ta biết ý tốt của ngươi.
Nhưng người bên ngoài không hiểu chuyện lại nghĩ tổng quản Nội vụ phủ không hiểu quy củ, bắt được điểm yếu của người thì không nên.
Nói xong, Hoàng Quy Toàn cúi đầu nói:
” Dạ, nô tài nhớ kỹ lời dạy tiểu chủ.”
Tôi lệnh họ đứng dậy, hắn cúi xuống đến thắt lưng, trên mặt dè dặt lấy lòng, cung kính nói:
” Khởi bẩm tiểu chủ….!những cung nữ thái giám này đều là người thành thạo.
Mời tiểu chủ chọn 8 thái giám và 6 cung nữ.”
Tôi nhìn lướt qua một đám người, cẩn thận đánh giá, hình dạng thanh tú, diện mạo trung hậu, chân tay linh hoạt, nói với tiểu Duẫn tử và Cận Tịch:
” Mấy người này, dẫn đi nhận việc đi.”
Hoàng Quy Toàn thấy Tiểu Duẫn Tử nhận người, cười xòa chỉ vào tiểu thái giám nói:
” Nô tài hồ đồ.
Mấy ngày trước bận sắp xếp việc vặt nội vụ phủ, đã dặn Tiểu Lộ Tử mang nước sơn đến cho tiểu chủ.
Ai biết được tên cẩu nô tài này làm việc không chú tâm, quên việc này.
Nô tài đặc biệt dẫn hắn theo thỉnh tội tiểu chủ, mong Hoàn tiểu chủ xử lý.”
Tôi còn chưa kịp trả lời, Bội Nhi thấy trang sức trên váy tôi rủ xuống tua rua bị gió thổi rối loạn, liền ngồi xổm giúp tôi chỉnh lại, trong miệng nói:
” Hoàng công công thỉnh tội chúng tôi cũng không dám nhận, để khỏi nghe những lời không nên nghe sau lưng khiến người ta bực bội?”
Tôi trách mắng:
” Càng ngày không hiểu quy củ, nói bậy bạ gì đó!”
Bội Nhi thấy tôi lên tiếng, tuy là tức tối nhưng cũng không dám nói gì.
Hoàng Quy Toàn thấy Bội Nhi bị trách móc, sắc mặt xấu hổ, chỉ cười xuề xòa:
” Tiểu Bội cô nương nói đúng, đều do nô tài giáo dục phía dưới không nghiêm.”
Tôi mỉm cười nói:
” Công công nói quá lời rồi.
Công công sắp xếp chuyện trong phủ nội vụ, mỗi ngày có trăm văn kiện gửi đến, người dưới nhất thời sơ sẩy cũng phải thôi, tại sao lại thỉnh tội chứ.
Cung nữ nhà ta không hiểu chuyện, khiến công công phải chê cười.”
Hoàng Quy Toàn thầm thở dài, nói:
” Đâu đâu.
Đa tạ tiểu chủ tha thứ.
Sau này nô tài sẽ để tâm phục vụ tiểu chủ”.
Vừa cười nói:
” Nô tài sai người mang bàn mới tới, mong rằng tiểu chủ đừng chê xấu xí.”
Tôi gật đầu nói:
” Đa tạ người để tâm.
Đi thôi.”
Hoàng Quy Toàn thấy tôi nói kiểu khác, nói:
” Hoàn tiểu chủ không có việc gì, nô tài xin phép cáo lui.
Cung chúc Hoàn tần tiểu chủ vạn an.”
Chính mắt thấy Hoàng Quy Toàn đi ra hết.
Tôi giận tái mặt quát lớn Bội Nhi:
” Sao lại nông nổi như vậy? Không có chút cẩn thận nào hết.”
Bội Nhi lần đầu tiên thấy tôi nói nặng lời, không khỏi sợ sệt, cuống quít quỳ xuống nhỏ giọng nói:
” Tên Hoàng Quy Toàn này ỷ thế cậy quyền, lúc trước cắt xén chi tiêu của tiểu chủ, hôm nay thấy tiểu chủ được sủng ái liền nịnh nọt, sai người khác gánh tội thay.”
” Sao ta lại không biết chứ? Trong lòng biết đề phòng là được, người ta tốt xấu cũng là tổng quản nội vụ phủ, chuyện này truyền ra ngoài, người ta lại bảo chúng ta ỷ thế lỗ mãng.”
Tôi thở dài:
” Ta biết ngươi tốt với ta, nhưng tính cách không nên nhất thời sai sót.
Ai hồng đính bạch đều rõ, người người trong cung đều làm, không chỉ riêng Hoàng Quy Toàn hắn ra.”
*Cùng hồng đính bạch: là lời nói quê mùa của Quảng Đông, biểu đạt thái độ nịnh nọt để phát triển sự nghiệp*
Bội Nhi cúi đầu, sắc mặt ngượng nghịu, thấp giọng nói:
” Nô tỳ biết sai rồi.”
” Nhớ kỹ là tốt rồi.
Nhưng ngươi nói vài câu khiến hắn tỉnh táo cũng tốt, cũng để hắn kiêng kị, mọi việc phải đúng mực.”
Tôi gọi Cận Tịch vào:
” Cô cô đi nói người khác, đừng tỏ ra kiêu căng, xưng hô cũng chừng mực.
Hôm nay sợ rằng có người muốn bắt lỗi chúng ta.”
Cận Tịch đáp “Dạ”, lại nói:
” Có chuyện nô tài muốn nói cho tiểu chủ biết.”
” Cô cô nói đi.”
” Hoàng Quy Toàn là họ hàng xa hoa phi nương
nương…”
Tôi khoát tay ý bảo cô cô không cần nói thêm gì nữa:
” Ta đã biết trước rồi.
Đang định nói với cô cô chuyện này, tuy thái giám cung nữ mới tới này tự mình ta chọn, nhưng đều là người bên ngoài đưa tới.
Cô cô và Tiểu Duãn Tử quan sát kĩ cho ta, không được để bọn họ có mưu mô gì.
Mặc khác, chỉ phái bọn họ làm việc nặng, còn bên cạnh ta do mấy người cô cô hầu hạ.”.